Ba
chị em
NHÂN VẬT :
HƯƠNG
THU
NGUYỆT
THỜI GIAN VÀ KHÔNG GIAN :
Buổi tối trong một
ngôi nhà hoang.
Thời gian và không gian : buổi tối trong một
ngôi nhà hoang.
CẢNH
THỨ NHẤT
HƯƠNG
(độc thoại)
: - Có ai trong nhà không ?
Có ai trong nhà không? Tôi vào đây. Không ai trả lời sao ? Tôi biết chắc không
ai trả lời cả vì có ai đâu. Nhưng tôi vẫn hỏi. (nghỉ)
Có ai trong nhà không ?
Căn nhà hoang với một người đã khuất. Người ấy là mẹ tôi chết trong nhà này
đã... đã bao nhiêu năm rồi? Mẹ nghe thấy tiếng con không ? Hương đây ! Đứa con
gái út của mẹ, đứa con gái đau khổ nhất đó mẹ ôi !
Vâng con là Hương, cái
con Hương mẹ hay mắng là mau nước mắt. Mẹ đang nghe con nói phải không mẹ? Tôi
ngồi vào cái ghế bành cũ này, mẹ tôi sẽ nghe thấy tiếng tôi. Thuở nhỏ tôi ngồi
trong lòng mẹ chỗ này, mẹ tôi gỡ tóc cho tôi và tôi nhìn ra vườn. Ngoài cửa sổ
kia là vườn vẫn còn cây bưởi trắng hoa. Phải mẹ ngồi bên tay ghế, con muốn thế.
Mẹ sắp bảo con : con gái lớn rồi mà còn hư lắm, làm nũng không ai chịu được.
Con khóc òa cho mẹ coi (nức nở).
Vâng con lớn rồi, hai
mươi lăm tuổi, hai mươi lăm tuổi mẹ biết không? Năm mẹ hai mươi lăm tuổi chắc
là mẹ đẹp hơn con bây giờ và hạnh phúc hơn con bây giờ ! Con không được trông
thấy mặt cha nhưng nhìn ảnh con biết cha chiều mẹ lắm. Mẹ gật đầu chứ. Chồng
con cũng chiều con lắm nhưng con (không tìm thấy hạnh phúc. Khi mẹ còn sống con
đã nhiều lần tâm sự với mẹ điều ấy... Con bảo con không hiều tại sao, nhưng con
nói dối mẹ đấy mẹ ạ... Con (biết rõ, con biết rõ tại sao. Mẹ nói với con : Rồi
con sẽ hiều người ta sống
không phải vì hạnh phúc. Không mẹ thương con mà mẹ nói thế thôi. Con cũng hiều
mẹ lắm, phải không mẹ ? Mẹ chẳng bảo là chỉ có con thật là thương mẹ thôi hay
sao, trong nhà chị Thu thường trái ý mẹ, chị lạnh lùng khó hiểu, đôi khi chị tàn nhẫn
như đàn ông. Đã nhiều lần chị to tiếng với mẹ và mẹ đã khóc và chị bỏ nhà đi
chơi không ngó đến. Còn chị Nguyệt thì nhẹ dạ đáng thương. Tội nghiệp chị Nguyệt,
những điều chúng ta tiên đoán về chị khi còn ở nhà đã thành sự thực. Mẹ ạ, con
thương tất cả mọi người trong gia đình, thương mẹ góa bụa đau khổ, thương chị Thu lạnh
lùng cô độc, thương chị Nguyệt nông nổi
tầm thường nhưng chưa bao giờ, ngay cả bây giờ nữa, chưa bao giờ con giám
thương con cả (nức nở). Tôi không giám thương tôi. Phải sự thật như thế
đấy.
Tôi không giám thương
tôi, không giám nghĩ đến tôi và tôi đau khổ. Tôi thùy mị hiền lành đoan trang
chịu đựng và khóc. Tôi can đảm lắm, tôi hy sinh lắm, tôi cao thượnglắm. Tôi
không biết gì hết, nhưng rồi mai kia, người ta sẽ ngạc nhiên hỏi: Trời, con bé ấy
cũng có thể
thất tình và tự tử vì tình ư ? Nghĩa là tôi không có quyền như thế hay sao? Tôi
không được quyền sống với chính tôi, người ta nghĩ về tôi thế nào thì tôi phải
sống như thế sao? Tôi muốn điên lên nhưng tôi vẫn bình tĩnh vì tôi đã quen mất
rồi,
Bây giờ mẹ hiều con phải
không mẹ? Mẹ cũng không ngờ con Hương hiền lành của mẹ lại có thể thất tình suốt
bẩy năm trời. Mẹ nhớ không
? Năm mười tám chồng con tới hỏi con và con thản nhiên nhận lời. Con dấu mẹ khi
ấy con đã yêu một người. Nhưng con nghe lời chị Thu. Chị Thu khuyên con nên lấy
người mình không yêu, con không thể có được một cuộc hôn nhân vì tình yêu. Con
yếu lắm, còn tình yêu thì đầy sóng gió bất trắc.
Tôi đã chọn một con đường
yên lành để thấy mình hèn nhát. Để
thấy mình là giả. Nếu không muốn giả, tôi sẽ chết tan tành nhục nhã. Phải con sẽ
chết nhục nhã. Con về từ biệt mẹ nhìn lại căn nhà thơ ấu lần cuối cùng. Vì mẹ
ơi ! mẹ tin được không ? Con Hương của mẹ ngoại tình. Đứa con gái hiền lành ngoan ngoãn luôn
luôn nghĩ đến hạnh phúc của kẻ khác đã ngoại tình. Vì tôi muốn người ta không
thể bắt tôi sống theo ý nghĩ cố định của người ta, dù phải trả giá đắt, cái chết,
tôi vẫn làm.
Nhưng mẹ ơi, Hương vẫn hiền
lành ngoan ngoãn phải không mẹ? Con đáng thương lắm. Con phản bội chồng, tưởng
tìm thấy mình, nhưng con lầm. Con chẳng tìm thấy gì cả. Người yêu cũ không còn.
Con dan díu với thằng khốn nạn. Cuộc đời không phải là nơi thí nghiệm để người ta gây lại những
hiện tượng đã mất chỉ xảy ra một lần. Cũng như đời con hư hỏng hoàn toàn (im
lặng lâu).
Mẹ khóc cho con ư? Tội
nghiệp cho con phải không mẹ ? Không thể nào khác hơn. Mẹ hãy đi dạo một vòng với
con. Con muốn nhìn lại khoảng vườn thân yêu, Mẹ để con dìu mẹ, rồi chúng ta sẽ gần gũi nhau
vĩnh viễn.
Mẹ vẫn thương con phải
không mẹ ? Mẹ đợi con phải không mẹ ? Mẹ không bỏ con phải không mẹ ? (xa dần).
CẢNH
THỨ HAI
THU
(độc thoại).-
Tại sao cánh cửa này lại hé mở ? Lối ra vườn một người nào cũng vừa qua ? Ai ?
Tôi mong rằng không có ai hết. Đó chỉ là hồn mẹ tôi đi lại trong khu nhà hiu quạnh
này. Tôi mong rằng mẹ tôi biết tôi trở về và ra ngỏ cửa đón tôi. Vì mẹ tôi cũng
nhìn biết tôi có nhiều điều muốn ngỏ với người.
Lần thứ nhất tôi nói thẳng
với mẹ tôi. Tôi không lạnh lùng nữa, không bướng bỉnh nữa. Người ta dễ công
bình với người đã chết. Mẹ thấy không ? Tôi đến ngồi xuống cái ghế này, cái ghế
mẹ tôi vẫn ngồi tư
lự trong những ngày cuối cùng đề ngắm nhìn chuỗi ngày sóng gió đã qua. Chỉ có
tôi trông rõ cái dĩ vãng ấy trong mắt mẹ. Kia mẹ không dám nhìn thẳng vào mắt
tôi. Mẹ nhận tội, mẹ thấy không ? Tôi lạnh lùng bí mật vì tôi là một vị quan
tòa nghiêm khắc và có lương tâm. Tôi đã thề với lòng mình không ngồi xuống ghế
này mà hôm nay tôi về để
ngồi vào cho nhẹ nhõm họ thoải mái. Vì tôi mệt quá rồi. Mẹ đi đâu ? Mẹ hãy vào
đây, đứng khuất vào đó, cái xó tối ngày trước là chỗ của tôi mà trông thẳng vào
mắt tôi. Tôi không cúi đầu không trốn tránh như mẹ đâu.
Nhưng hình như mẹ không
có mặt ở đây. Mẹ vẫn còn muốn tránh tôi. Cũng được. Rồi những đồ vật sẽ nhắc sẽ
kể lại cho mẹ những điều
tôi nói. Cái nền gạch cũ đã nhận ra tiếng chân tôi. Tấm gỗ cửa đã chạm vào da
tay tôi. Cái ghế nát lần đầu tiên trong đời nó được ôm lấy thân tôi nó sẽ bảo
da thịt tôi chết rồi. Lạ
sao cái chết đã nhiễm trong từng tế bào mà sự sống vẫn còn thoi thóp. Mái ngói
kia, những cây cột kia khoảng vườn và trời sẽ âm lại tiếng nói của tôi và mẹ
tôi sẽ nghe thấy, mẹ sẽ phải nghe thấy dù không muốn. Tôi là Thu, Thu đứa con
gái đầu lòng ngỗ nghịch của mẹ đây. Thu đây có ai nghe thấy không ? Thu đây có
ai nghe thấy không ? Tôi mệt rồi, tôi không bướng bỉnh nữa, mẹ ơi! (im lặng
khá lâu).
Vâng tôi là Thu, năm nay
ba mươi hai tuổi một đời chồng. Vâng... vâng tôi chỉ yêu một người trong đời
tôi, chỉ lấy một người trong đời tôi. Tôi không yêu ai khác, tôi chung tình. Bởi
vậy tôi ghét mẹ tôi, tôi thâm thù mẹ tôi. Mọi người cười tôi là ngu dại, chung
tình với một thằng khốn nạn, mẹ tôi cũng cười tôi. Mặc. Tôi muốn chung tình, phải
chung tình với một thằng khốn nạn cho đến chết, các người biết không ? Tôi
không muốn nghe theo mẹ tôi, tôi không muốn giống mẹ tôi, các người biết không?
Mẹ hiểu chưa ? Mẹ hiểu chứ, người như mẹ làm
gi không hiểu.
Khi tôi bắt đầu lớn lên
thì tôi nhìn thấy mẹ rõ quá, tôi bắt đầu phải xa lánh mẹ. Tôi tự thấy tôi phải
khác mẹ phải làm bằng mọi cách để tỏ tôi không cùng nòi với mẹ mặc dầu mẹ là mẹ
tôi. Tôi không nói ra nhưng mẹ hiểu
mẹ đau đớn lắm và tôi đau đớn
lắm. Tôi là con mẹ, tôi thương mẹ nhưng nhất định phải khác mẹ. Tình yêu bất lực
gây ra thù hằn và trong thâm tâm càng thương nhau đau đớn
Ngày hôm ấy mẹ làm một cố
gắng chót đề thu phục tôi, Mẹ mắng : Thu con gái không thể như con trai được. Tôi
đã sẵng giọng trả lời : Tôi không muốn làm đàn bà như mẹ. Thôi thế là xong ! Tiếng
tôi thốt ra tự đáy lòng và không bao giờ tôi xưng con được với mẹ nữa. Phải, mẹ
khóc ! Còn tôi bỏ nhà đi chơi không nhìn lại. Chính hôm ấy tôi gặp nó, tôi yêu
nó và không bao giờ tôi gỡ xa được ra. Nó là thằng khốn nạn ai cũng biết nhưng
tôi không bỏ nó. Vì như thế là tôi thua mẹ, tôi giống mẹ, cùng giòng với mẹ. Tôi muốn tôi chung tình,
hoàn toàn chung tình. Tôi muốn dạy mẹ một điều: người đàn bà phải chung thủy,
không chung thủy không phải là đàn bà. Mẹ chết đi tôi cũng không bỏ nó, tôi vẫn
yêu nó vì tôi biết khi
hồn ma mẹ vẫn dò xét tôi. Mẹ tin là tôi sẽ thua, tôi sẽ bỏ nó mà không ai chê
trách, trái lại người ta còn mừng dùm tôi. Nhưng không, tôi đã tự đặt cho tôi một
chân lý và bắt buộc tôi phải sống đúng! Người đàn bà phải chung thủy với một
người. Tôi đã chọn lầm
người để chung thủy, lỗi ở tôi,
tôi gánh chịu nhưng tôi không phản bội chân lý tôi tìm thấy.
Tôi đã khuyên Hương nên lấy
người nó không
yêu, vì như thế dễ chung thủy hơn. Tránh sự lầm lỡ nhục nhã như tôi trong tình yêu. Nhưng
tôi đã nhầm, tôi hại nó, tô, đã xô nó vào tội lỗi hôm nay. Thằng khốn nạn mà
tôi bắt buộc phải chung thủy đã quyến rũ Hương rồi ruồng rẫy hắt hủi Hương như
đã ruồng rẫy hắt hủi tôi để theo đuổi một cô gái giang hồ. Tôi thì đành rồi. Chỉ
tội Hương, tội cho nó thôi. Nó thất vọng, nó xấu hổ, nó yếu đuối, không biết
nó ra sao. Còn tôi, tôi không thể như nó (im)
Tôi ngồi trong ghế này,
tiếc thay mẹ tôi không có mặt. Tôi không bướng bỉnh nữa, tôi mệt rồi, tôi không
thể nào chung thủy thêm một
ngày nào nữa, nghe thấy không mẹ ởi ! Thu, con Thu không chung thủy nữa. Có họa
là ngu ngốc mới sống mãi với khốn nạn không xứng đáng ấy. Con Thu không chung
thủy mẹ nghe không? Không chung thủy nữa. Nhưng con Thu không phản bội đâu, mẹ
đừng vội mừng, tôi chưa thua (cười thành tiếng). Mẹ muốn biết tôi làm cách nào
để không chung thủy nữa mà cũng không phản bội để khỏi thua mẹ không? Mẹ vào
đây, vào đây tôi nói cho mà nghe. Đàn bà phải chung thủy, không chung thủy
không là đàn bà mẹ biết không ? Mẹ bảo tôi chỉ còn cách tự hủy mình thôi để
không chung thủy không phản bội., Đời nào. Tôi không dại dột như thế. Thứ như
con Hương con Nguyệt có thể tự
tử chứ tôi thì nhất định không.
Tôi đã hành động rồi, tôi
sẽ kể cho mẹ hay, tôi sẽ tìm thấy mẹ, mẹ phải vào mà nghe. Linh hồn mẹ chắc chỉ
lang thang ẩn
núp ngoài vườn rộng kia. Tôi sẽ gặp, tôi bắt mẹ vào ngồi xuống ghế nghe tôi nói
(ra ngoài tiếng xa dần). Mẹ ơi! Con Thu đây! Con Thu, đứa con gái đầu bướng bỉnh
của mẹ đây. Nó không bao giờ thua dù một hồn ma. Vào mà nghe nó tường thuật những
điều nó dám làm để
chung thủy. Mẹ sẽ phải bảo : Con Thu là một người đàn bà, nó chung thủy... Mẹ
ơi ! nghe không ? Thu đây. Thu đây.
CẢNH
THỨ BA
NGUYỆT
(độc thoại).
- Cửa mở rộng, nó biết rằng tô có quyền ngang nhiên bước vào không phải cúi đầu
chịu tội. Tôi bỏ đi mười năm nay, nghĩ không bao giờ dám bén mảng về nhà này.
Tôi là thứ rác rưởi, thứ đồ bỏ của gia đình. Mẹ tôi khinh tôi, chị tôi ghét
tôi, em tôi thương hại tôi, tôi không được ngó thẳng vào mặt ai, tôi không xứng
đáng. Nhưng đó là chuyện đã qua, hiện tại thì khác. Bây giờ tôi có quyền ngẩng mặt, có quyền đối đáp
với mọi người, có quyền làm chủ ngôi nhà này, có quyền làm theo ý muốn tôi mà
không phải sợ sệt, vì tôi biết,
tôi biết hết rồi (cười) biết tôi như thế nào và biết mọi người ra sao.
Tôi biết hết và tôi biết tôi xứng đáng để
xếp mình ngang với mọi người,
Mười năm rồi, những đồ vật
kia có còn nhận ra tôi không. Cái con bé bị hắt hủi trong gia đình này vì nó lẳng
lơ vì nó đĩ thõa, nhớ không? Nguyệt, con Nguyệt nó bỏ đi năm mười tám bây giờ
nó hai mươi tám và tên là Cẩm
Vân. Mười năm tôi mới được nghe tên thực của tôi do miệng tôi gọi. Nguyệt !
Nguyệt ơi ! Nguyệt ! Nguyệt đã về đó ư? Phải Nguyệt đã về. Nguyệt ngồi xuống
cái ghế bành kia đi, còn ai dám cấm Nguyệt nữa. Ai dám cấm Nguyệt nào. Để Nguyệt hồi tưởng, (im
lặng một phúc). Không tôi chẳng có một kỷ niệm nào ở đây đề hồi tưởng hết,
tôi là Cẩm Vân. Người ta tưởng tôi
biệt tích nhưng biết đâu tôi vẫn rình mò người ta để được về đây ngày hôm
nay, để được gọi mình là Nguyệt
không xấu hổ.
Mẹ ơi! Con là Nguyệt, đứa
con gái hư hỏng của mẹ đây. Mẹ cho phép con, được xưng con với mẹ, được là con
mẹ chứ. Con biết rất nhiều, về mẹ, nhưng không có ác tâm với mẹ, con chỉ muốn mẹ
lại nhận con là con như thuở bé đừng khinh con tội nghiệp. Con vẫn một niềm
kính trọng mẹ dù đã trông rõ quá khứ của mẹ. Vì con chỉ muốn được làm con mẹ, đứa
con gái yêu độc nhất của mẹ. Nhớ ngày mẹ mất con biết tin mà chẳng dám về vì
con sợ chạm mặt mọi người, cả mẹ nữa. Bây giờ thì mẹ hãy nói với con như thế
này : Nguyệt, con mới chính là con gái
của mẹ. Con lúc nào cũng thương yêu mẹ. Thu, mẹ biết chứ, nó có bao giờ thương
kính mẹ. Nó khinh mẹ lắm vì nó biết rõ mẹ. Không thể như thế được. Một đứa con
không bao giờ được khinh người đã sinh ra nó. Thu nó có xứng đáng là con mẹ
không? Không, trăm ngàn lần không. Nó còn không muốn nhận là con mẹ là khác.
Con thì một dạ thương mẹ, con cảm ơn Trời Phật đã cho con biết rõ về mẹ đề được
quyền thương yêu mẹ. Còn con Hương nó thương yêu mẹ ư? Đúng đấy, nhưng vì nó
chưa hiểu rõ mẹ thế nào đó thôi. Biết rõ con chắc rằng nếu không khinh mẹ, nó
cũng thương hại mẹ như đã thương hại con, cái tình cảm của một người bề trên. Một
đứa con không có quyền làm bề trên người sinh ra nó. Mẹ cũng vẫn cố tin rằng
con Hương là đứa con yêu độc nhất của mẹ. Con sẽ chứng minh cho mẹ rõ, còn sẽ
nói sự thực cho nó nghe
và mẹ đợi xem phản ứng của nó.
Cuối cùng con chắc chỉ có
con là yêu mẹ hết lòng thành thực mà lại bị hắt hủi, coi thường, vì hư hỏng.
Nhưng mẹ biết không ? Con không dám nói về mẹ, con không dám, mẹ là mẹ con. Con
kể điều này cho mẹ biết:
cái con Hương đứa con gái ngoan hiền lành thùy mị nết na của mẹ đó, ngoại tình.
Mà ngoại tình với ai mẹ biết không? Với thằng khốn nạn chồng của chị nó, chồng
của Thu mẹ ạ (cười). Mẹ tin không? Mẹ hỏi làm sao con biết ư? Thì chính
thằng khốn nạn ấy nói cho con biết và nó thường đến quỳ dưới chân con để van xin tình yêu mà.
Nó không hay ba đứa con là ba chị em phải không mẹ? (cười lớn).
Chúng con là ba chị em. Con sẽ gặp Thu và Hương phanh phui câu chuyện ra
cho cả ba cùng thấy cho vui.
Con không bào chữa cho con đâu. Nhưng mẹ nghĩ thế nào về con Hương. Nó có can đảm
nhìn mặt Thu và con nữa không ?
Còn Thu nữa, con sẽ kề
cho mẹ nghẹ. Mẹ biết thằng khốn nạn nó nói Thu như thế nào không ? Nó bảo đó là
thứ đàn bà dơ dáng dại hình không biết liêm sỉ là gì, bám chặt lấy nó như một
con chó đói đáng tởm. Nó chỉ muốn đạp đi cho khuất mắt mà không được. Đó giá trị
của Thu đó. Một con đàn bà dơ dáng dại hình, bám chặt lấy một thằng khốn nạn. Mẹ
nghĩ thế nào ?
Còn con thì thằng khốn nạn
ấy đã ôm lấy chân con mà khóc nức nở. Nó nói như thế này: Cầm Vân, Cẩm Vân nếu không yêu anh
thì em hãy giết anh đề anh được chết trong tay em. Con trả lời : thôi đi tôi tởm
anh như một bãi đờm. Thấy không mẹ ? Thu, đứa dám khinh mẹ, đối với thằng khốn
nạn chỉ là một con chó đói đáng tởm và thằng khốn nạn đối với con lại chỉ là
bãi đờm thôi. Vậy mà con vẫn một mực kính yêu mẹ, con xứng đáng là con của mẹ
chứ? Mẹ, con nhường mẹ ngồi xuống ghế này, mẹ hãy ôm con vào lòng, vuốt tóc con
và ngọt ngào dỗ con: Nguyệt con là đứa con gái yêu độc nhất của mẹ. Mười năm
nay con trông đợi giây phút này. Mẹ ơi! Con là Nguyệt, Nguyệt của mẹ, Nguyệt giống
mẹ, chỉ có Nguyệt là còn mẹ thôi. Phải
không mẹ ? Phải không mẹ ?
CẢNH
THỨ TƯ
THU
- NGUYỆT
THU
(nói một mình)
Hình như tiếng ai thì thầm quanh đây. Buổi chiều đã tối xuống rồi. Ngoài khu vườn
trống kia tôi
đã đi lẫn vào trong đám cỏ cao không hết, nghe như đi theo bước chân ai. Sau khu vườn hàng
rào đã đổ nát không còn giới hạn nữa, tôi đã đi xa quá tưởng lạc không tìm về
được đến đây
Hình như có những hơi thở
buồn trong căn nhà tối tăm tạnh lẽo này, như tiếng chân sao động ngoài trời lúc
nãy. Hay là hồn mẹ đã nghe thấy tiếng kêu gọi của tôi. Không còn thấy một đốm lửa
sáng nào. Tôi không biết phải làm gì trong đêm nay. Một đêm dài ngồi ở ghế đợi
một hồn ma không dám xuất hiện. Không, hơi thở ấy còn thổn thức (gọi nhỏ)
Hồn mẹ! Phải không ?
NGUYỆT
(nói một mình)
Tôi ngẩng đầu lên. Cửa ra vườn đã khép lại. Trời tối hết. Ai đã khép cánh cửa lại
vậy. Một trận gió vô tình hay hồn mẹ yêu quỷ. Con sẽ cuộn tròn trong lòng ghế,
trong lòng mẹ, ngủ ngon như trẻ thơ. Bao nhiêu năm mới tìm được chút âu yếm.
Không cần ánh sáng, tình yêu của mẹ đủ rồi. Hồn ma, nhưng con tin là mẹ. Hồn thở
thành hơi nhẹ nhàng. Mẹ buồn. Mẹ thương con. Bước chân mẹ dón dén đến gần con
đó ư? Thật. Thật...
THU
(thì thầm)
Con bước lại gần. Mẹ! Mẹ ! Con chờ mẹ. Mẹ! Phải không ? Con đây !
NGUYỆT
(hét lên)
Ai đấy ! Đứng lại.
THU
Một người lạ trong nhà này !
NGUYỆT
Có ánh sáng không thắp
lên đi ?
THU
Không.
NGUYỆT
Mở hết các cửa vậy.
THU
Vô ích, bên ngoài trời tối
rồi. Cô đứng chỗ nào ?
NGUYỆT
Tôi đứng bên cái ghế
bành, còn cô?
THU
Tôi cũng đứng một bên ghế
bành. Chúng ta đã đối
diện với nhau.
NGUYỆT
Đừng bước thêm bước nào nữa.
Hãy đề cái ghế trống.
THU
Cô là ai lại có thể quen thuộc cái nhà này
thế?
NGUYỆT
Thử đoán xem. Tôi thì tôi
nhận ra cô rồi, cô Thu ạ!
THU
Ai ? Sao lại biết cả tên
tôi ?
NGUYỆT
Phải cô quên rồi. Cô
không nhận được ra tôi. Mười
năm ai cũng nghĩ tôi biệt tích. Nhưng tôi quanh quẩn bên mọi người. Hôm nay
tôi xuất hiện : Nguyệt đây.
THU
Nguyệt ! Nguyệt !
NGUYỆT
Phải Nguyệt đây. Chị Thu
nhớ ra chưa?
THU
Nguyệt, mày về nhà này
làm gì ?
NGUYỆT
Chị Thu. Tôi nhắc chị,
năm nay tôi hai mươi tám tuổi, tôi không còn là con nít để chị xưng hô như thế
nghe không? Và chị cũng biết giữa tôi và chị không còn là chị em để chị được quyền như hồi
nhỏ. Lịch sự tôi gọi chị là chị mà thôi.
THU
Mày muốn tao phải kêu mày thế nào ? Thưa bà
chăng?
NGUYỆT
Chị hãy nghĩ xem.
THU
Mày không biết thân phận
chút nào hết.
NGUYỆT
Cho tới bây giờ chị vẫn
coi thường tôi...
THU
Khinh thì đúng hơn.
NGUYỆT
Vâng, chị vẫn khinh tôi (cười lớn) Vì tôi là thứ lẳng lơ đĩ thõa, voi dày ngựa xé. Còn chị là người đàn
bà đứng đắn gương mẫu, tiết hạnh khả phong. Phải không chị Thu? (cười ngặt
nghẹo rất lâu)
THU
Tại sao mày cười ?
NGUYỆT
Chưa bao giờ tôi cười vui
đến thế. Tôi tiếc không có ánh sáng đề chị trông thấy mặt tôi ! Phải trông thấy
mặt tôi chị sẽ rõ. Còn tôi tuy xa cách lâu năm tôi vẫn tưởng tượng ra khuôn mặt
của chị, người chị cả đáng kính của tôi.
THU
Rồi sao nữa ?
NGUYỆT
Chị không nói được gì nữa
hay sao? (cười) Tôi cười chị vì chị không biết tôi khinh chị đến như thế
nào trong lúc này.
THU
Cũng được.
NGUYỆT
Không thể « cũng được »
được. Tôi muốn bảo chị biết bây giờ chị không có quyền khinh tôi nữa, chỉ có
tôi có quyền khinh chị thôi, chị Thu ạ.
THU
Mày muốn nói điều gì? Nói
đi.
NGUYỆT
Chị biết ai đứng trước mặt
chị không ? Cẩm
Vân, Cẩm Vân đây.
THU
Cẩm Vân là Nguyệt.
NGUYỆT
Phải, người mà chị ao ước
gặp lắm. Chị đã hiểu
chưa ? Chị đã hiểu
tại sao tôi có quyền khinh chị hay không? Cái thằng chồng của chị dan díu với
con Hương, muốn đuổi chị như con chó hủi đến quỳ dưới chân tôi. Tôi nhổ đờm lên mặt nó và nói tởm
nó như bãi đờm.
THU
Tao muốn xem mặt mày quá
Nguyệt ạ. Nếu có lửa
tao sẽ đốt nhà để được trông thấy mầy.
NGUYỆT
Chẳng cần. Tôi thì tôi
trông thấy chị rõ lắm. Chị đang nắm chặt hai tay vào thành ghế, mặt tái đi, môi
mím lại, nước mắt trào ra. Trời ơi ! Con Nguyệt lẳng lơ đĩ thõa ấy lại đám
khinh bà Thu, người đàn bà đứng đắn có tiếng.
THU
Im ngay. Hình như có tiếng
chân ai ngoài vườn.
NGUYỆT
Không có ai hết. Đó là hồn
mẹ hiện về. Mẹ ơi hãy vào ngồi đây chứng kiến con trả thù cho mẹ.
Chị Thu, chị đã dám khinh
mẹ chỉ vì chị biết rõ quá khứ của mẹ. Tôi, tôi cũng biết, nhưng có mẹ chứng
lòng tôi, tôi không hề khinh mẹ.
THU
Mày biết ?
NGUYỆT
Tôi biết rằng ba chúng ta
không phải là ba chị em dù cùng một mẹ sinh ra. Tiếc không có mặt con Hương để tôi cho nó cùng biết xem
thế nào. Nó đứng đắn lắm và nó cũng sẽ khinh mẹ. Như thế là hèn. Bởi thế tôi
đáng được khinh các người lắm.
THU
Tao không muốn giống mẹ.
NGUYỆT
Còn tôi thì giống mẹ phải
không ? Đó mẹ thấy chưa ? Con giống mẹ, con là con mẹ. Họ sợ phải giống mẹ, họ
khinh mẹ. Họ là những người đứng đắn dù có phải là một con chó đáng khinh. Còn
mẹ con ta là những thứ hư hỏng...
THU
Câm mồm. Những lời dơ bần
của mày làm nhục người đã chết.
NGUYỆT
Tôi được nói, tôi phải
nói. Từ trước đến giờ chị tự cho chị
nắm giữ được cái bí mật của đời mẹ để chị tự cho phép mình là chúa tể của
gia đình coi thường mọi người. Nhưng tôi đã biết, rồi tôi sẽ tìm con Hương cho
nó biết, để
trông thấy sự tầm thường của các người và sự cao thượng của tôi.
THU
Mày biết thì giữ lấy một
mình. Tao cấm mày nói với con Hương. Cũng chẳng ích gì.
NGUYỆT
Sao lại không? Con Hương
sẽ bớt hối hận vì đã ngoại tình với chồng chị sẽ bớt phải nghĩ đến tôi, thương
sót cho tôi, để
tôi đỡ thù ghét nó, khi biết chúng ta chẳng phải là hoàn toàn ruột thịt. Và hơn
hết tôi chứng minh nốt sự tầm thường giả dối của nó. Và chị sẽ không còn là chị
của chúng tôi nữa. Và chị chẳng còn khinh ai được hết.
THU
Mày có chắc là mày đã thắng
khi biết được điều bí mật về đời mẹ không ?
NGUYỆT
Sao lại không ?
THU
Tao lại tiếc mày không
trông thấy mặt tao lúc này để xem tao khinh mày đến mực nào.
NGUYỆT
Không thể được.
THU
Đừng tưởng tao hết khinh
mày vì mày đã biết được những điều tao biết, đã biết được cái hèn trong tâm hồn
tao. Nhầm. Tao đã khinh mày và chẳng bao giờ thôi vì không bao giờ tao đặt mày
ngang hàng tao cả. Nghe không ?
NGUYỆT
Dù thẳng khốn nạn đạp lên
đầu chị và tôi đạp lên mặt nó.
THU
Phải (im lặng) Mày
muốn nói gì nữa không?
NGUYỆT
Không thể như thế được, mẹ ơi! Con
không còn đủ lòng kiêu ngạo đề chống cự nữa. Mẹ, Mẹ thấy không con không trả
thù được cho mẹ, con hèn yếu như mẹ vậy.
THU
Ai đi đến bên ngoài đó ?
NGUYỆT
Hồn mẹ bỏ chạy. Chị không
thấy là chị tàn nhẫn sao ?
THU
Mày ngồi xuống ghế đó ư
Nguyệt? Tao không muốn nghe tiếng khóc đâu nhé.
NGUYỆT
Thôi chị thắng rồi, chị
có thể ra khỏi nhà này để
tôi ngồi một mình. Đừng bắt tôi chịu đựng sự có mặt của chị.
THU
Tao không đi đâu cả. Tao ở
lại đây suốt đêm nay.
NGUYỆT
Chị hãy cách xa tôi đi.
Xin chị ra ngồi góc kia đừng ở cạnh tôi (im lặng khá lâu)
NGUYỆT
Chị Thu khóc đó ư ?
THU
Có lẽ. Nhưng nào tôi có
khóc thành tiếng.
NGUYỆT.
Đã khuya rồi, trời lạnh
nhỉ. Chị Thu, tại sao chúng ta không thể
yêu mến nhau ?
THU
Vì chúng ta là vết tích của
tội lỗi.
NGUYỆT
Của mẹ chúng ta? Nhưng mẹ
đã chết rồi.
THU
Còn kẻ khác nữa.
NGUYỆT
Thằng khốn nạn ?
THU
Phải.
NGUYỆT
Tại sao chị không bỏ nó,
không nhổ vào mặt nó ?
THU
Vì chúng ta không được giống
mẹ. Vì người đàn bà là phải chung thủy.
NGUYỆT
Làm cách nào để chịu đựng
nổi ?
THU
. Nếu không chịu nổi thì tự tử
NGUYỆT
Nhưng tại sao mình lại tự
hành hạ mình như vậy?
THU
Nếu không thì giết nó để giữ vẹn chung thủy với
nó.
NGUYỆT
(thất thanh)
Giết nó. Trời ơi ! Chị Thu chị đã nghĩ, đã làm điều ghê gớm ấy? (dịu) Chị là người thâm độc
tân ác.
THU
Sao? Đúng như thế đấy.
Tôi đã giết thằng khốn nạn để tôi khỏi phụ bạc nó. Tôi đã giết nó, Cẩm Vân ạ. (Im lặng có
tiếng chân bước nhẹ)
THU
Không, tôi không thâm độc.
Tưởng cái việc tôi giết nó là một việc dễ dàng và sung sướng hay sao? Không, hằng
năm trời, tôi đã nghĩ phải giết nó nhưng bất lực. Nhưng tôi cũng không còn đường
nào khác: tôi phải giết. Nếu muốn giết được nó tôi phải hủy hoại tâm hồn tôi
trước đã, tôi phải giết tôi
trước đã, Mỗi ý nghĩ hiện ra trong đầu tôi là một ý nghĩ giết người, tôi lặp đi
lặp lại cho đến lúc không thể đuổi đi được nữa. Lúc ấy chỉ còn một cách độc nhất
la phóng nó ra ngoài thành hành động và tôi thì chết hẳn đối với tôi.
NGUYỆT
Chị thật đáng sợ. Chị
không bao giờ biết tha thứ cho ai hết.
THU
Tha thứ (cười gằn).
Phải, tôi không bao giờ tha thứ cho ai hết vì tôi không bao giờ tha thứ cho
tôi. Với tôi, tôi còn chẳng tha thứ, làm sao bảo tôi tha thứ cho kẻ khác. Nếu
tôi biết tha thứ, tôi đã tha thứ lỗi lầm của mẹ, tôi đã tha thứ cho tới khi tôi
chọn lầm phải thẳng khốn nạn và như thế thì đời tôi đã được giải phóng, tôi sẽ
theo một người nào khác. Nhưng không, nhất định không, chúng ta không thể chọn
lại một lần thứ hai.
NGUYỆT
Tiếng nói của chị như tiếng
nói của ma quỉ.
THU
Có lẽ đúng đấy, Cẩm Vân ạ. Vì tôi nói với
máu đổ ở trong miệng.
NGUYỆT
Chị muốn nói gì ?
THU
Máu đỏ ở trong miệng, như
loài yêu tinh
hút máu.
NGUYỆT
Trời ơi ! Chị điên, chị
điên rồi.
THU
Điên thế nào được Cẩm Vân. Máu của thằng khốn
nạn đấy...
NGUYỆT
Chị... Chị uống máu...
THU
(cười lớn)
Không đúng. Tôi uống mùi vị của ái tình. Cho đến khi giết nó, tôi vẫn yêu nó và
yêu hơn lúc nào hết. Vì chính lúc ấy nó quay về với tôi và chịu lỗi với tôi. Muộn
quá rồi. Tôi không thể đuổi được cái bóng ma trong đầu tôi là ý nghĩ giết người.
Tôi ôm lấy nó, nó ôm lấy tôi. Tôi khóc, tôi đã khóc những giòng nước mắt chân
thực. Rồi tôi cắn đứt lưỡi nó. (tiếng thét bên ngoài của Hương). Chưa
bao giờ tôi sung sướng như vậy, chưa bao giờ tôi sung sướng như phút ấy người
tôi nhẹ như bay bổng,
đầu óc tôi lâng lâng tình yêu tràn ngập trong tâm hồn tôi. Tôi tự giải phóng,
xác người chết nằm ở đấy, tôi đi thẳng về đây, đề gặp mẹ. Không ngờ lại được gặp
cả Cẩm Vân. Tôi sung sướng vô
chừng, tôi sung sướng vô chừng.
NGUYỆT
(hét lên)
Chị nó nín đi không (rên rỉ) Trời ơi khủng khiếp. Mẹ ơi ! mẹ cứu con với,
chị ấy sắp giết luôn cả con đây.
THU
(Tỉnh)
Đừng sợ, tao không thèm giết mày đâu Nguyệt ạ. Tao chỉ giết được những kẻ tao
yêu mà thôi. Mà mày thì tao có yêu mày bao giờ đâu. Với lại hết rồi, cái giây
phút ấy chỉ xảy ra một lần trong đời người, không thể có đến lần thứ hai. Nếu
mày muốn, tao có thể dìu mày đưa mày ra khỏi nhà này. Mày nên bỏ đi xa đừng
quay về nữa là hơn. Tao cũng thích thế.
NGUYỆT
(yếu đuối)
Chị đừng đụng vào tôi, tôi sợ lắm. Mẹ ơi con làm thế nào bây giờ ?
THU
Tao không làm gì mầy đâu
mà sợ. Thôi ngồi yên cho tỉnh trí rồi đi đi cho khuất mắt tao. (Im lặng)
CẢNH
THỨ NĂM
Thêm
HƯƠNG
HƯƠNG
Mẹ ơi ! (im lặng một
lúc)
THU
và NGUYỆT
Ai vào đó ?
HƯƠNG
Để tôi đánh lửa cho mọi người
thấy mặt. Thấy chưa ? Hương đây. Các chị đang chờ Hương phải không ? Bao nhiêu
năm mới được gặp chị Nguyệt. Không ngờ Nguyệt lại là Cẩm Vân.
THU
Hương đã nghe hết chuyện
?
NGUYỆT
Hương biết tôi là Cẩm Vân.
HƯƠNG
... Đã nhổ đờm lên mặt thằng khốn nạn.
Biết chị Thu, đã giết thằng khốn nạn ấy. Chị Thu hãy tha thứ cho Hương.
NGUYỆT
Hương chưa biết...
THU
Im Nguyệt. Không Hương chẳng
có lỗi gì, lỗi ở nó và nó đã đền tội xứng đáng. Với lại chị giết nó không phải
vì ghen với em. Chị em chúng ta vẫn hòa thuận.
HƯƠNG
Vâng, Hương vẫn chỉ là đứa
em gái hiền lành đáng thương. Chị vẫn là người chị cả đáng kính.
NGUYỆT
Và con Nguyệt này vẫn là
thứ đồ bỏ. Không, Hương...
HƯƠNG
Sao ? Chị định nói chúng
ta không phải là ba chị em ruột thịt chứ gì ? Điều đó đâu có can hệ. Tại sao
chúng ta không cứ tự coi là ruột thịt khi chúng ta đã sống với nhau và cùng một
mẹ?
NGUYỆT
Nhưng khác cha nghe không
Hương ? Và không thể yêu nhau nghe không
Hương?
HƯƠNG
Hương biết.
THU
Từ bao giờ.
HƯƠNG
Đã lâu rồi. Nhưng Hương
nhất định không thố lộ vì vẫn muốn chúng ta là chị em ruột thịt để mẹ vui lòng.
Tại hôm nay các chị muốn phanh phui Hương mới nói mà thôi.
NGUYỆT
Hương cao thượng lắm. Tôi
thua.
HƯƠNG
Không, không phải đâu.
Chúng ta đều biết và cùng đau khổ như nhau nhưng mỗi người một cách biểu lộ. Chị
Thu khinh mẹ. Chị Nguyệt muốn được gần mẹ, Hương thì thương mẹ. Dù sao mẹ cũng
đáng thương phải không ? Như chúng ta cũng đáng thương vậy. Chúng ta không thù
hằn nhau vì một thằng khốn nạn.
NGUYỆT
Sao bây giờ không lạnh
như lúc nãy?
HƯƠNG
Có lẽ vì tình chị em đã
tìm lại được chăng ? Mẹ hãy chứng kiến sự xum họp của chúng con.
THU
Chúng ta sẽ đợi một đêm
qua và nhìn mặt nhau lần cuối cùng, ngày mai mỗi người sẽ phải đi hết con đường
mình đã khởi.
NGUYỆT
Không, chúng ta cũng chẳng
gần nhau thêm chút nào.
HƯƠNG
Chúng ta sắp sửa được
trông thấy nhau rất rõ và mỗi người sẽ theo con đường của mình các chị ạ. Hãy cố
nghĩ nếu không yêu nhau chúng ta cũng không thù nhau.
NGUYỆT
Hương nói thế là nghĩa gì
Hương?
HƯƠNG
Thôi mỗi người hãy về chỗ
của mình. Lửa đã bắt đầu bốc.
THU
và NGUYỆT
Chuyện gì đó Hương?
HƯƠNG
Hương đã chất cỏ khô
quanh nhà và châm lửa trước khi vào.
NGUYỆT
Hương điên hở Hương ?
HƯƠNG
Không, Hương không điên một
chút nào hết. Lát nữa lửa sáng chúng ta trông thấy mặt nhau rõ ràng và trông thấy
mẹ.
NGUYỆT
Không Nguyệt chưa muốn chết,
cho Nguyệt ra ngoài.
HƯƠNG
Các cửa đều đóng kín. Vả
lại muộn rồi lửa đã vây tứ phía. Chị không nhìn thấy sao ? Ai ngồi yên chỗ nấy
và chúng ta trông thấy mặt nhau. Đừng sợ hãi như thế chị Nguyệt, hãy nhìn chị
Thu kia kìa. Chị ngồi xuống ghế bành đi, nhường chị chỗ của mẹ đấy.
NGUYỆT
Tại sao lại buộc tôi chết?
Chị Thu đã giết người. Cô xấu hổ
vì ngoại tình, chứ tôi chẳng có tội tình gì hết. Để tôi ra ngoài.
(Bỏ chạy. Mở cửa.
Lửa sáng rực.. Nguyệt lùi lại)
HƯƠNG
Em không dọa chị đâu. Chị
thấy không ? Cỏ khô bốc mau lắm.
NGUYỆT
Trời ơi. Tại sao tôi lại
về đây ?
THU
Cô trở về đây để được gọi là Nguyệt, để được gần mẹ gần chị em,
cô hãy ngồi xuống.
HƯƠNG
Phải đấy lúc này chúng ta
gần nhau nhất. Phải không mẹ ? Phải không chị Thu ?
NGUYỆT
Có ai cứu tôi không ? Cứu
tôi với ! Cứu tôi với
THU
Vô ích, cô không nhớ đây
cách xa làng xóm sao ? Chúng ta đã sống thời ấu thơ không bè bạn, chỉ có ba chị
em. Cho đến khi chúng ta biết. Cô không nhớ sao ?
HƯƠNG
Chị Thu, chị bằng lòng
hành động này của Hương chứ ? Nếu chị là em...
THU
Chỉ còn cách tiêu hủy hết
vết tích của tội lỗi mà thôi.
NGUYỆT
Tôi còn la cho đến phút
cuối cùng. Tôi không thể bị thui chung một cách thảm thương như thế này. Tôi không
có gì để phải chạy trốn tội lỗi.
Các người biết, các người tội lỗi. Còn tôi, tôi ngây thơ không hiểu gì. Tôi chỉ muốn...
HƯƠNG
Ai bảo chị về đây ?
NGUYỆT
Tôi về đây để trả thù các
người.
HƯƠNG
Thì bây giờ có cả tôi nữa,
chị trả thù đi.
NGUYỆT
Không, tôi không muốn trả
thù nữa, cho tôi ra. Tôi thua, tôi thua mọi người, thua ngay từ đầu. Tôi không
thể chống được với các người.
THU
Thôi ngồi xuống để cho những phút cuối của
người ta được bình thản. Lời cuối cùng của tôi, tôi mãn nguyện lắm, tôi đã hoàn
toàn chung thủy. Tôi sẽ gặp mẹ và bảo : Tôi đã giết nó để được chung thủy.
HƯƠNG
Chị Thu chị thấy em chịu
được lửa đỏ của tình yêu chứ ? Em đáng sống lắm phải không? Mẹ không phải buồn
lo cho con nữa, con không khóc đâu, con không khóc đâu (khóc).
NGUYỆT
Tôi nguyền rủa các người.
Tôi vô tội, tôi hoàn toàn vô tội.
__MÀN__ 1957
Bão Rớt
NHÂN VẬT :
HỒNG
PHỤNG
NGƯỜI ĐÀN ÔNG
NGƯỜI ĐÀN BÀ
VÀ NHIỀU NHÂN VẬT PHỤ
CẢNH
I
Sân khấu là phía
trong của một quán rượu. Bên trái quầy rượu xung quanh là những chiếc ghế cao.
Bên phải bục của dàn nhạc, có một chiếc dương cầm tựa một chiếc đại hồ cầm đặt
trong bao vải, bộ trống và những giá nhạc. Dàn nhạc và quầy rượu đối diện nhau,
khoảng giữa là những bàn ghế thấp cho khách thính.
Quãng tám giờ tối,
mưa xối nước ở ngoài. Chỉ có một người đàn bà chừng ba mươi tuổi đang ngồi đọc
báo buổi chiều ở quầy. Bàn ghế của khách thính chưa bày hết, nhiều bộ còn chồng
lên nhau.
Phụng bước vào vừa
cởi áo mưa vừa vuốt lại tóc. Đó là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, vẻ là
người vụng về. Phụng nhìn quanh, người đàn bà hơi ngửng đầu một thoáng rồi lại
chăm chú đọc báo. Phụng tới nhắc một chiếc ghế xếp trên bàn cạnh bục của dàn nhạc
đặt xuống ngồi, rút thuốc ra châm hút. Hết điếu thuốc, Phụng bước lên bục mở
bao chiếc đại hồ cầm, lấy khăn lau đàn, những sợi dây lớn chạm vào nhau trùng
trùng. Đèn bỗng vụt tắt, sân khấu tối chừng vài phút, người ta nghe Phụng sửa lại
giây đàn, một vài bước chân hấp tấp.
Người đàn bà đánh
diêm châm hai cây nến đặt lên hai đầu quầy. Chỗ bục nhạc không đủ ánh sáng, Phụng
khuất trong tối. Hồng đã vào lúc đèn tắt đứng chỗ quầy rượu, đang rũ tóc. Nàng
ngoài hai mươi tuổi, trang điểm theo lối những ca sĩ của tửu điếm, cái áo đen
bó sát thân bị ướt, tóc uốn sõa dài trên hai vai hơi rối. Hồng rút bông hoa trắng
cài trên tóc ném đi, lặng lẽ tới ngồi xuống ghế chỗ Phụng đã ngồi. Phụng đứng ẩn
sau cây đàn lớn. Hồng không để ý ngồi thu hình như hơi lạnh.
Một người đàn ông
thong thả bước vào. Hắn thuộc vào loại người khó đoán biết được tuổi, dáng điệu
chững chạc, khoác một cái áo mưa dầy, đội mũ dạ. Xem chừng hắn là khách quen của
người đàn bà. Hắn đến ngồi trên chiếc ghế cao trước mặt nàng, quay lưng lại bục
nhạc, không cởi áo. Hắn trao chiếc mũ cho nàng cất, nàng trao hắn tờ báo đang đọc,
hắn gật đầu. Trong khi hắn đọc báo, nàng pha rượu. Thỉnh thoảng hắn và nàng
trao đổi ít câu ngắn ngủi nhưng không ai nghe rõ.
Chợt Phụng bật lên
mấy nhịp trên giây đàn. Người đàn ông quay lại trông thấy Hồng, nhưng rồi điềm
nhiên nhấp rượu và tiếp tục ghé vào ánh nến đọc báo.
HỒNG
(đứng lên)
Ai đó ? Tôi tưởng chưa ai đến
PHỤNG
Tôi.
HỒNG
(hơi mất tự nhiên)
À Anh... Anh làm tôi giật mình, Anh Hạnh chưa tới ?
PHỤNG
Anh Hạnh. Chưa
HỒNG
(ngồi xuống).
Không biết bao giờ anh ấy mới tới nhỉ ?
PHỤNG
Tôi cũng không biết. Trời
mưa lớn thế này chắc cũng phải muộn.
HỒNG
Lúc tôi đi mưa chưa to
PHỤNG
Mấy hôm nay chắc bão rớt.
Có lẽ anh ấy ghé đón cô Tuyết
HỒNG
Tuyết nào nhỉ ?
PHỤNG
Tôi chưa được biết. Chắc
là một mầm non
HỒNG
Như tôi cách đây ba
tháng, có phải không anh? Bây giờ tôi bị liệt vào mầm già
PHỤNG
Cô còn là một giọng mới.
HỒNG
Tôi là một giọng mới, anh
không mỉa tôi đấy chứ ?
PHỤNG
Một giọng mới nghĩa là một
giọng chưa thành... Xin lỗi cô...
HỒNG
(cười)
Tôi mới nghe anh chê tôi là một. Cám ơn anh. Giá tôi được nghe câu ấy trước đây
ba tháng...
PHỤNG
(thành thật).
Giọng cô sẽ thành. Cô nhiều hy vọng...
HỒNG
Tôi không hy vọng, tôi phải
thành. Bước ra khỏi đây tôi nhất định phải thành công bằng mọi cách
PHỤNG
Cô đừng nên gay gắt quá.
Tôi tin rằng thế nào cô cũng thành công.
HỒNG
Xin lỗi anh...tên anh là
gì ? Tôi thật là tệ, trong ba tháng hát ở đây tôi không biết tên anh.
PHỤNG
Tôi tên là Phụng.
HỒNG
Trong ba tháng anh không
nói chuyện với tôi một lời nào. Tại sao thế? Có phải tại tôi không nhìn thấy
anh không ?
PHỤNG
Không phải thế. Tại tôi
chẳng biết chuyện gì để nói với cô hết.
HỒNG
Tôi tưởng đàn ông thiếu
gì chuyện để nói với đàn bà. Thí dụ như anh bảo là tôi hát dở lắm.
PHỤNG
Cô có thích nghe tôi nói
thế không ?
HỒNG
Ừ nhỉ.
PHỤNG
Nhưng tôi tin trước sau
cô cũng sẽ thành công.
HỒNG
(tự nhiên thân mật
hơn). Không, tôi nghĩ là anh đang an ủi tôi.
PHỤNG
Cô phải hiểu là tôi biết
nghe mà. Mười mấy năm tôi đã đứng bên chiếc đàn đệm này, sau những giọng hát. Hầu
hết những ca sĩ hiện thời tôi đã đệm cho bài hát đầu tiên. Cả cô nữa, cô Hồng ạ.
HỒNG
Không có tôi trong số đó
đâu.
PHỤNG
Cô không thấy mấy ngày
hôm nay tiếng vỗ tay đã khác ngày cô mới vào rồi hay sao ? Cô không trông thấy
cái vẻ ngưỡng mộ của đám thanh niên tối nào cũng chiếm sát cái bục này hay sao
?
HỒNG
Vậy tại sao người ta lại
cho tôi nghỉ ?
PHỤNG
Tôi làm sao mà trả lời được.
HỒNG
Tôi thật là ngớ ngẩn.
Nhưng còn anh tại sao anh không lập một ban nhạc của anh ?
PHỤNG
Tôi không đủ tài.
HỒNG
Tôi nhớ rằng chính anh đã
cứu tôi trong buổi đầu tiên. Tôi hát lập cập quá
PHỤNG
Người nào bắt đầu cũng đều
như thế.
HỒNG
Mười mấy năm trời, anh vẫn
chỉ đứng trong só
tối ấy không tiến ra một bước. Anh không có tham vọng hay sao ?
PHỤNG
Có lẽ.
HỒNG
Tôi nhiều tham vọng lắm.
Như thế có quấy không?
PHỤNG
Cũng tùy người.
HỒNG
Các anh tưởng tôi chỉ ao
ước hát ở cái quán rượu nhỏ này hay sao ? Không chỉ có thế thôi đâu. Tôi muốn rằng
tôi sẽ hát một mình ở nhạc viện trong một buổi trình diễn của riêng tôi suốt
hai giờ đồng hồ không nghỉ. Chỉ một mình tôi thôi. Bao nhiêu tiếng vỗ tay lời cổ
võ là dành cho riêng tôi...
PHỤNG
Một giấc mộng đẹp. Tôi
yêu những giấc mộng đẹp, tôi không làm sao có được.
HỒNG
Ý nghĩ ấy làm tôi mất ngủ
nhiều đêm. Nhưng đó có phải chỉ là cuồng vọng? Sự thật tôi vẫn chỉ là đứa con
gái ngu ngốc tỉnh nhỏ đã bỏ trốn gia đình theo đuổi ảo ảnh và bây giờ tôi bơ vơ
lắm.
PHỤNG
Cô vẫn còn đủ thì giờ trở
về nhà
HỒNG
Cha tôi cấm cửa.
PHỤNG
Cô lấy chồng, lập một gia
đình khác.
HỒNG
Không được. Tôi chỉ còn một
đường là theo đuổi đến cùng. Người ta không thể hớt một bát nước đã đổ. Lấy chồng
là tôi nhận sự lầm lỡ của tôi trước gia đình. Tôi sẽ phải thành công để cho người
ta thấy rằng tôi không có lỗi gì hết. Hoặc là tôi tự tử.
Phụng bật một vài
tiếng đàn. Người khách ở quầy rượu vì ghé sát ngọn nến làm tờ báo bắt cháy. Người
đàn bà muốn dập tắt, hắn gạt đi và quay về phía bục nhạc cầm cho tờ báo cháy hết.
Hồng và Phụng nhìn.
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Kìa cháy.
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Cho nó sáng một tý.
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Anh làm dơ hết sàn. Tờ
báo tôi chưa coi hết.
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Thế hả. Xin lỗi.
HỒNG
Tôi còn nhiều tham vọng
quá phải không anh Phụng ? Tôi thèm được yên ổn như anh.
PHỤNG
Hay ngược lại ?
HỒNG
Tôi có làm phiền anh vì
cái nỗi lòng ngu muội của tôi không ? Chắc là anh bực mình.
PHỤNG
Tôi muốn trận bão này kéo
dài, cản trở xe cộ đi lại để chỉ còn chúng ta ở đây thôi.
HỒNG
Tôi chắc rằng đêm nay
cũng chẳng ma nào muốn ra khỏi nhà trừ những người điên như tôi.
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Sao cắt điện lâu thế?
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Lúc tôi tới, dọc đường thấy
cây đổ, giây điện đứt cuốn chết một người. Chúng ta còn ngồi đây lâu.
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Mưa đến thối ruột.
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Càng vui chứ sao. Tôi
đánh một bản đàn tặng cô Sáu nhé ?
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Anh biết đánh đàn ? Anh
có say không ?
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Cũng chẳng biết.
Người đàn ông
thong thả đi qua hết sân khấu phía sau lưng Hồng, đến ngồi vào dương cầm. Hắn
nhìn về phía quầy rượu cúi đầu rồi dạo vài câu nhạc vui.
PHỤNG
Cô Hồng, cô hát lên cho ấm,
HỒNG
Anh muốn nghe tôi hát ?
Hồng ngồi im một
chỗ cất tiếng hát, một bài hát ảo não. Phụng và người đàn ông đệm theo.
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Cô bỏ hết cặp tóc ra vứt
đi. (Hồng làm theo). Cô đứng lên và bước chậm thôi. (Hồng vừa hát vừa
bước chậm về phía quầy rượu). Cô hãy ngồi lên trên ghế cao ấy gần ngọn nến (Hồng
ngồi vào chỗ của người đàn ông). Tôi mời cô Sáu nhảy bài này.
Hắn rời khỏi đàn
ra giữa sân khấu chờ. Người đàn bà sửa lại mái tóc và dáng điệu rồi bước ra. Phụng
bỏ cây đại hồ cầm ngồi vào dương cầm, tiếng đàn của Phụng non và vụng hơn gã
đàn ông. Hồng hát hết lần thứ hai ngừng lại. Người đàn bà trở về quầy, người
đàn ông bước tới gần Phụng.
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Bây giờ tới lượt ông.
PHỤNG
(lúng túng)
Tôi không biết nhảy.
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Tiến lên hai bước lùi lại
hai bước. Ông chỉ việc đu đưa theo nhịp là được.
Hắn ngồi vào đàn,
bắt đầu đánh. Phụng ngập ngừng tiến lại phía Hồng, dẫn nàng ra giữa sân khấu
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
(Nhắc lại).
Tiến lên hai bước, lùi lại hai bước. Như thế đó.
PHỤNG
Cô Hồng khóc đấy à ?
HỒNG
Vâng.
PHỤNG
Tôi đưa cô về nhé. Muốn
điều gì cô cứ nói, tôi sẽ bảo lại anh Hạnh.
HỒNG
Không dám phiền anh. chẳng
có gì là quan trọng cả.
PHỤNG
Tôi không biết nhảy, tôi
có nhảy bao giờ đâu,
HỒNG
Anh đừng quan tâm.
Một cơn gió thốc tắt
cả hai ngọn nến. Sân khấu mờ mờ người chỉ trông thấy hình dáng các nhân vật.
Người đàn ông vẫn đánh đàn. Phụng và Hồng vẫn nhảy. Người đàn bà loay hoay tìm
kiếm.
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Anh có hộp quẹt không ?
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Không.
PHỤNG
(Giọng trầm trầm
và dần nói tiếp những lời trước kia nói khẽ nên khán giả không nghe được.)
... Tôi yêu tất cả những
người tôi đã gặp. Nhưng họ như những con chim không đậu yên một chỗ, họ bay tất
cả lên trời rộng. Có con nào yếu cánh ngã xuống cũng không ở quanh đây. Tôi chỉ
biết đứng yên mà nhìn, tôi không biết bay. Tôi không còn trí tưởng tượng.
Tôi phân vân tự hỏi: tại
sao tôi cứ sống mãi trong niềm tưởng vọng? Tại sao tôi không quên hết đi xếp đặt
tâm hồn trong yên ổn, nhận lấy phần mộ của mình ? Trong cách sống tôi đã mặc
nhiên chấp nhận rồi, nhưng tâm trí tôi vẫn còn nhiều đoái tưởng. Tôi vẫn còn
yêu những người như Hồng như một niềm luyến tiếc.
Tôi biết là Hồng không muốn
chịu thua. Không muốn thua nhất là thua Hạnh. Cả tôi nữa, tôi cũng không muốn Hồng
thất bại. Hồng, tôi có buồn cười không? Như thế để làm gì ? Có ích gì cho tôi
và cho Hồng đâu ? Hồng không cần những người như tôi. Không ai cần người như
tôi cả.
Phụng cúi xuống
hôn Hồng. Đèn bỗng bật sáng lên. Tiếng đàn ngừng lại. Người đàn ông về ngồi chỗ
cũ bên quầy rượu. Hồng gỡ tay Phụng bước tới ngồi xuống ghế cũ. Phụng lại ngồi
một đầu quầy xa người đàn ông.
PHỤNG
Cô Sáu cho tôi cái gì uống.
Trong khi người
đàn bà rót rượu cho Phụng, một vài người bồi bàn vào sửa soạn bày bàn ghế.
NGƯỜI
BỒI I
Mưa ngớt rồi.
NGƯỜI
BỒI II
Khách chắc cũng sắp tới
CẢNH
II
Lộc vào. Đó là một thanh
niên, ăn mặc lối mới,
nhanh nhẹn hoạt bát.
LỘC
Hồng, Hồng. Tin mừng, tin
mừng. Em vừa khóc?
HỒNG
Tin gì vậy ?
LỘC
Anh điều đình xong rồi.
Em sẽ hát cho ban nhạc anh Trung.
HỒNG
Anh nói gì ? Ban nhạc anh
Trung?
LỘC
Chứ sao ? Em sẽ không còn
phải bước chân đến cái quán hạng bét này nữa, không phải nhìn cái bộ mặt khả ố
của thằng Hạnh nữa. Và tất cả lũ khách hàng ngu ngốc thường lui tới đây.
HỒNG
Cám ơn anh,
LỘC
Em không thích hay sao ?
HỒNG
Có chứ.
LỘC
Còn đợi gì chúng mình
không sang gặp anh Trung
HỒNG
Đi ra đường lúc này, anh
điên hả ?
LỘC
Tạnh mưa rồi. Và có mưa nữa
cũng cần gì. Đêm nay là đêm của chúng mình mà. Em sẽ hát ngay lập tức, anh sẽ đợi
hết giờ đưa em về.
HỒNG
(đứng lên)
Cũng được.
Tuyết vào. Nàng tuổi
trạc Hồng, trang điểm kỹ lưỡng hơn, màu áo huyết dụ.
LỘC
Ai thế kia ?
TUYẾT
Tôi muốn gặp anh Hạnh.
HỒNG
A. Mầm non đây.
LỘC
(nói với Hồng).
Được đấy chứ. (quay sang Tuyết) Ông Hạnh không có ở đây.
TUYẾT
Tôi ngồi chờ
(Tuyết đến ngồi chỗ
Hồng vừa đứng lên).
LỘC
Thưa cô, cô là nữ ca sĩ mới
?
TUYẾT
Vâng, Như thế có sao
không ?
LỘC
Không ai đưa cô đến ?
TUYẾT
Ông Hạnh hẹn tới đón, tôi
chờ sốt ruột nên đến một mình.
HỒNG
Tối nay cô hát ở đây ?
TUYẾT
Vâng.
HỒNG
Cô cho phép chúng tôi ở lại
nghe.
TUYẾT
Đó là quyền của khách
hàng.
HỒNG
Cô tập hát lâu chưa ?
TUYẾT
Không, tôi có giọng từ
khi mới biết nói. Tôi tập hát trước khi tập nói.
LỘC
Thôi chúng mình đi đi.
HỒNG
Không, hôm nay tôi muốn
làm khách hàng một hôm.
TUYẾT
Thế ra cô cũng biết hát ?
HỒNG
Vâng, tôi đã tập Hát ở
đây, trên bục này vừa đúng ba tháng.
TUYẾT
Thật hân hạnh.
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Anh ở lại chơi đã. Vội gì
mà về sớm vậy ?
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
"Nếu thế cô phải rót
thêm rượu cho tôi.
Hạnh vào. Đó là một
người không có đặc điểm gì hết, dáng điệu hơi hấp tấp như lúc nào cũng bận bịu.
TUYẾT
(đứng lên chạy ra
đón) Anh Hạnh, em chờ anh mãi.
HẠNH
Hồng, anh kiếm em cùng khắp
nơi. Em đến lâu chưa ?
HỒNG
Vừa đủ thì giờ nói chuyện
với cô Tuyết.
HẠNH
Trời ơi ! Sao hôm nay em
đẹp thế. Những hôm trước em không sõa tóc và mặc áo đen như hôm nay, em đẹp lắm.
HỒNG
Cám ơn anh
HẠNH
Cái vẻ lạnh lùng ấy đúng
điệu đấy. Em sẽ làm điên hết bọn thanh niên cho mà xem.
HỒNG
Hân hạnh.
HẠNH
Mưa lớn quá anh không kịp
đến trước báo cho em biết là anh đã thay đổi ý kiến. Em vẫn cứ hát ở đây như
thường, chúng mình xử hòa với nhau.
HỒNG
Có lẽ hơi muộn
HẠNH
Không muộn đâu. Em có ở
đây vẫn còn kịp cơ mà (quay lại Tuyết) Em ở lại anh có chuyện nói với
em,
HỒNG
Anh chưa biết là tôi đã
nhận lời hát cho anh Trung rồi sao ?
LỘC
Nếu anh Hạnh đã xin lỗi,
Hồng nên ở lại. Ở bên anh Trung, Hồng chỉ hát phụ những lúc nghỉ mà thôi.
HỒNG
Điều ấy không quan trọng.
Tôi hiểu từ khi anh báo tin cho tôi.
HẠNH
Em nhất định ?
HỒNG
Tôi quyết định rồi, không
làm sao thay đổi ý kiến nữa.
HẠNH
Em còn nhớ những ước vọng
của em không?
HỒNG
Nhớ chứ. Tôi sẽ thực hiện
những ước vọng của tôi không cần đến anh. Tôi tin sẽ có một ngày anh ngồi dưới
hàng ghế khán giả ngước cặp mắt ngưỡng mộ mà nhìn tôi
HẠNH
Anh cũng hy vọng cho em
như thế
HỒNG
Anh rồi mãi mãi cũng chỉ
là một tên nhạc sĩ quèn đứng trên cái bục này, còn tôi, tôi sẽ bay bổng mãi
không thôi. Anh tưởng tượng ra chưa.
HẠNH
Em điên rồi, Hồng ạ? Em
không bao giờ thành công được đâu.
HỒNG
Tôi sẽ thành công vì có
các anh ở đây, tôi phải thành công. Các anh nghe chưa ? Rồi hết thảy các anh phải
kính phục tôi. Tiếng hát của tôi sẽ đày đọa các anh vào trong sự tủi hổ nhục
nhã, như một mối ám ảnh ma quái. Khi tôi chết đi, các anh phải bảo rằng: chúng
ta chỉ được nghe giọng ấy có một lần mà thôi. Ân sủng chỉ ban xuống một lần và
lòng người thì vọng tưởng mãi mãi.
(Hồng bỏ chạy xô
vào một đám đông vừa bước vào).
MỘT THANH NIÊN
Chưa hát ư? Chạy đâu thế
này ?
Lộc chạy theo Hồng
ra ngoài. Hạnh đứng dỗ dành Tuyết. Khách chia nhau chiếm các bàn Phụng từ quầy
rượu đi lên bục nhạc cùng các bạn sửa soạn nhạc khí. Rồi Tuyết bắt đầu hát.
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Cô có trông thấy mắt cô ấy
nhìn về phía tôi thế nào không ?
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Như một người khách thường.
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Hơn thế nữa, khinh bỉ
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Tại sao ?
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Tôi đã từng hỏi cô ấy làm
vợ và cô ấy từ chối
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Vì sao ?
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Tôi cũng chẳng rõ.
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Anh có tiếc không ?
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Tiếc cái gì mới được ? Tiếc
vì đã hỏi cô ấy, không. Tiếc không lấy được cô ấy, có.
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Anh chung tình nhỉ.
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Cũng không biết nữa.
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Nhưng có chắc cô ấy nhớ
anh không ?
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Có lý. Tôi chưa nói chuyện
với cô ta bao giờ..
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Anh lẩn thẩn.
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Khi tôi tới nhà, cô ta
bưng nước ra mời rồi chạy biến vào buồng trong có dám nhìn tôi đâu.
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Bây giờ cô ta đang nhìn
anh đó.
NGƯỜI
ĐÀN ÔNG
Xa quá có phải không ? Cô
cho tôi xin cái mũ.
NGƯỜI
ĐÀN BÀ
Anh về ?
NGƯỜI
ĐAN ÔNG
Tôi ra đường.
Người đàn ông trả
tiền, ra dấu tính tiền cả ly rượu của Phụng rồi bắt tay người đàn bà thong thả
ra ngoài. Trong khi Tuyết vẫn hát, Phụng đứng phía sau và màn từ từ hạ.
1-9-59
Cửa
đêm
Kịch
Vô tuyến
GHI
CHÚ
Vở kịch được viết
hoàn toàn cho phát thanh. Không nên có một lời dẫn giải nào ngoài những tiếng động,
âm thanh đã ghi. Chú ý đến sự chuyển đổi các bình diện, trong không gian dùng sự
đẩy đưa của sóng gió, trong thời gian dùng âm nhạc diễn tấu, sự xa gần lui tới
của bình diện khác nhau (quá khứ, tương lai) cũng cần phân biệt với nhau (chỉ
dùng một khúc nhạc cho toàn thể vở kịch nhưng cách diễn tấu với những nét riêng
để cuốn người nghe đi tới trước hay lui về sau).
Các diễn viên nên
vận dụng hết khả năng ngôn ngữ để biểu diễn. Nên đọc kỹ trước toàn bản kịch và
nắm lấy sự uyển chuyển của giọng trong từng đoạn. (Tác giả không ghi chỉ dẫn,
dành phần sáng tạo cho người diễn). Chỉ nên nhớ một điều: hãy làm cho tấn kịch
này thành một bài thơ bi đát (có những đoạn giọng riễu cợt, và nên làm cho sự
riễu cợt thành một lối bi đát khác).
Những nhân vật
chính ở những bình diện thời gian khác nhau phải được diễn bằng những người
khác nhau. Do đó vở kịch gồm những nhân vật sau này :
NHÂN VẬT :
THANH
NIÊN VÀ THIẾU NỮ
ĐÀN
ÔNG VÀ ĐÀN BÀ
(Có
thể dùng một cặp hay nhiều cặp tùy ý)
NGƯỜI
MẸ
NGƯỜI
GÁC HẢI ĐĂNG
NGƯỜI
XÀ ÍCH
Tiếng chân ngựa lộc
cộc trên một nền sóng biển ì ầm xa gần. Chiếc xe ngựa đỗ lại.
XÀ
ÍCH
Đã đến nơi.
THIẾU
NỮ
Hết đường rồi sao bác ?
XÀ
ÍCH
Chỗ này cao nhất. Nếu đi
nữa sẽ quẹo xuống xóm chài.
THANH
NIÊN
Ta xuống đây đi em.
Tiếng chân hai người
nhảy xuống mặt đường nhựa.
XÀ
ÍCH
Tôi cho xe ra chỗ kia
vòng lại, tôi đón cô cậu nhé.
THANH
NIÊN
Cám ơn bác. Khỏi cần,
chúng tôi còn ở đây chơi lâu..
XÀ
ÍCH
Trời đang tối mau. Cô cậu
không kiếm được xe về đâu. Cô cậu đừng ngại, (cười) Tôi ngồi chơi ở phía
xa cứ việc tự do tâm tình.
THIẾU
NỮ
Lát nữa chúng tôi đi bộ về
được. Cũng gần có xa gì.
XÀ
ÍCH
Khuya trăng mời mọc, đường
sẽ tối lắm.
THANH
NIÊN
Vùng này có nguy hiểm gì
không bác ?
XÀ
ÍCH
Không có cướp bóc đâu.
Nhưng tôi sợ lát nữa cô cậu sợ ma (cười).
THIẾU
NỮ
Hai người mà sợ gì.
THANH NIÊN
Cám ơn bác. Thôi bác khỏi
phải thối lại, trả cả bác chuyến về.
XÀ
ÍCH
Cảm ơn cậu. Cậu nhất định
đưa cô đi chân về?
THANH
NIÊN
Vâng. Bác khỏi lo cho
chúng tôi.
Tiếng roi nẹt lên
mui xe. Tiếng chặc lưỡi nghề nghiệp. Tiếng chân ngựa đập mạnh rời rạc.
XÀ
ÍCH
Chào cô và cậu. À quên,
cô cậu không có ý định tự tử chứ ?
THIẾU
NỮ
Nếu tôi bảo có, bác ở lại
phải không ? Nếu thế thì không ?
XÀ
ÍCH
Ấy là tôi hỏi phòng ngừa
thế. Trông cô cậu hạnh phúc, xứng đôi quá mà.
THANH
NIÊN
Bác đừng nghĩ lẩn thẩn.
Ngày mai chúng tôi lấy nhau rồi.
THIẾU
NỮ
Đúng đấy. Ngày mai chúng
tôi cưới nhau.
XÀ
ÍCH
Tôi mừng trước cô cậu.
Chào cô cậu tôi về.
Tiếng xe chạy khuất
dần cùng tiếng cười ròn lanh lảnh của thiếu nữ. Tiếng sóng vỗ vào bờ đá lớn dần
và một lúc trùm lấp không khí...
THIẾU
NỮ
Ngày mai chúng ta lấy
nhau thật hả anh ?
THANH
NIÊN
Chứ sao ?
Tiếng cười của thiếu
nữ
THANH
NIÊN
Anh hôn em nhé ?
THIẾU
NỮ
Suỵt. Coi xem có ai dòm mình
không?
THANH
NIÊN
Có, nhưng ở xa lắm.
THIẾU
NỮ
Ai ?
THANH
NIÊN
Bác xà ích. Xe của
bác ta đã đến khúc quanh lưng
chừng dốc đó, em nhìn thấy không ? Bác ta trông về trước mặt và thấy chúng ta
hôn nhau trên mỏm đá này và bác ta cười như anh trông thấy bác ta sắp cười vậy.
Một người nữa là anh chàng gác ngọn hải đăng cao tít trên kia. Một người nữa là
cô bán quán lúc nãy chúng ta ăn cơm, khi anh trả tiền đi cô ấy tủm tỉm cười,
lúc này cô ấy cũng nhìn thấy chúng ta sẽ...
THIẾU
NỮ
Cả mẹ em nữa ở tận Saigon
?
THANH
NIÊN
Tất nhiên. Hai người yêu
nhau họ làm gì ở giữa khoảng trời nước này ?
THIẾU
NỮ
Suyt. Khoan đã
THANH
NIÊN
Muốn gì ?
THIẾU
NỮ
Anh nói một câu nào đi.
THANH
NIÊN
Nói hả ? Một, hai, ba, Trời
tối thật nhanh, thật nhanh. Và đêm hãy mở ra như biển. Y lệnh.
Sóng vỗ mạnh
NGƯỜI
GÁC HẢI ĐĂNG
Tôi bật ngọn pha, soi ra
biển, rồi tắt đi, rồi bật lên, quay theo vòng bán nguyệt. Đêm nào cũng vậy. Mặt
biển hung dữ hay hiền lành, ở dưới thấp xa, cũng giống như một tờ giấy. Không
rõ ánh sáng của tôi lan được tới đâu. Chỉ nghe hết đêm này tới đêm khác tiếng ầm
ì của sóng làm thành một cõi hư vô. Tôi đứng trên đài chênh vênh, lạnh lẽo ngó
sườn núi đá, bãi biển nhỏ như một đường vải, xóm chài lá ly ty, con đường bám vào
cạnh núi. Tôi không thấy gì và tưởng mãi mãi không thấy gì trong những giờ tôi
thức. Và tôi trông thấy hôm nay hai bóng người một trai, một gái trên mỏm đá
ven đường nhô ra ngoài trông nguy hiểm. Họ đứng đấy làm gì? Tình tự hay có ý định
tự tử? Tôi ở trên cao ngắm họ, tôi ngắm mãi họ và tôi thân với họ. Và họ vẫn được
tự do. Giả thử họ có ý định hủy mình, tôi cũng chịu chỉ biết nhìn không có cách
gì can thiệp được, nhưng tôi cầu mong là họ yêu nhau và họ không có làm gì bậy
để cho tôi được ngắm hạnh phúc của họ... Tôi...
Sóng
vỗ
THIẾU
NỮ
Không ai biết ý định của
chúng mình phải không anh?
THANH
NIÊN
Không ai biết. Mà ý định
của chúng mình là gì ? Em nhắc nghe coi.
THIẾU
NỮ
Chúng mình sẽ lấy nhau
ngày mai.
THANH
NIÊN
Đúng rồi.
THIẾU
NỮ
Chứ lại chẳng đúng (cười).
Sóng
vỗ
NGƯỜI
GÁC HẢI ĐĂNG
Chà. Có thế chứ. Trông
bóng họ ly ty như hai con hải cẩu
đang âu yếm.
Sóng
vỗ
THANH
NIÊN
Coi kia. Cái anh chàng
gác ngọn hải đăng đang dòm lén bọn mình.
THIẾU
NỮ
Làm sao anh biết ?
THANH
NIÊN
Thì ngọn đèn pha cứ hướng
về phía chúng mình em không thấy sao?
THIẾU
NỮ
Ừ nhỉ. Anh ta liệu có
trông thấy chúng mình không ?
THANH
NIÊN
Kệ. Anh ta sẽ là một người
chứng.
Sóng
vỗ
NGƯỜI
GÁC HẢI ĐĂNG
Hình như họ biết mình
nhìn họ. Họ hướng mặt lên núi mà có lẽ họ gọi cái gì với mình. Rỡn hoài, xa quá
làm sao mà nghe thấy. Cả người con gái cũng bắt chước,..
Sóng
vỗ
THANH
NIÊN
(bắc tay la)
Xuống đây chơi, đỡ buồn.
THIẾU
NỮ
(như trên)
Trên ấy có lạnh không ?
Sóng
vỗ
THANH
NIÊN
Em lên đứng trên mô đá đó
cho anh chàng ngắm nhờ một chút.
THIẾU
NỮ
Chứ không phải cho anh ngắm
hả?
THANH
NIÊN
Cả anh nữa.
THIẾU
NỮ
Xong rồi. Ca tụng em đi.
THANH
NIÊN
Cả một biển sóng van vỉ sau lưng em không đủ
sao?
THIẾU
NỮ
Không, em muốn nghe anh
nói. Lời của anh lớn hơn, sâu hơn và bí hiểm hơn.
THANH
NIÊN
Xin đa tạ tấm thịnh tình.
THIẾU
NỮ
Bắt đầu đi.
THANH
NIÊN
Mời cô ra đề tài.
THIẾU
NỮ
Em.
THANH
NIÊN
Công chúa của muôn đời.
THIẾU
NỮ
Mắt em.
THANH
NIÊN
Xanh và sâu như biển về
đêm.
THIẾU
NỮ
Tóc em.
THANH
NIÊN
Dày, đen, dữ như giông
gió.
THIẾU
NỮ
Trán em.
THANH
NIÊN
Như cánh đồng cỏ mượt.
THIẾU
NỮ
Má em.
THANH
NIÊN
Những đợt sóng hiền buổi
sớm.
THIẾU
NỮ
Răng em.
THANH
NIÊN
Những viên ngọc trai của
Mỵ Nương.
THIẾU
NỮ
Mũi em.
THANH
NIÊN
Con đường dốc thẳng trên
đồi. Không, một cục kẹo ngon
THIẾU
NỮ
(cười nấc)
Bí-Bí. Toàn thì là ăn cắp ý của người khác. Dở quá. Em không chịu đâu. Phí công
người ta đứng. Lạnh quá (đổi giọng) Lạnh quá anh ơi.
THANH
NIÊN
Nhảy xuống đây với anh.
THIẾU
NỮ
Không, anh lên đây. Không
em ngã bây giờ. Lên đây giữ em.
Sóng
vỗ
NGƯỜI
GÁC HẢI ĐĂNG
Tại sao họ xa nhau thế?
Sao lại để cho nàng đứng trên mỏm đá một mình, lỡ ngã xuống biển thì chết. Họ
giận nhau chăng ? Nàng đứng im sững như pho tượng, gió thổi tung cả tóc. Nàng đứng
đó như một ảo giác... Có thể chứ. Thôi, tôi để mặc cho mấy người tình tự. Yên
chí, tôi không quấy rầy nữa. Cảm ơn đã cho tôi buổi tối đẹp. Tôi canh chừng dùm
cho. Canh chừng cái gì mới được ? Biển sâu đó dữ dội và vô nghĩa không thể hại
ai cả. Thôi tắt pha đi một lúc.
Sóng
vỗ
THANH
NIÊN
Hết lạnh chưa ?
THIẾU
NỮ
Không bao giờ hết nếu anh
buông em ra.
THANH
NIÊN
Coi chừng chúng mình hóa
thành đá và người ta sẽ cười.
THIẾU
NỮ
Ai cười hở mười cái răng
?
THANH
NIÊN
ở, nhóc.
THIẾU
NỮ
Anh bảo gì ?
THANH
NIÊN
Nhóc.
THIẾU
NỮ
Em không bằng lòng anh gọi
thế đâu. Em sắp lớn rồi.
THANH
NIÊN
Chừng nào em lớn hãy hay.
Bây giờ em vẫn còn là nhóc.
THIẾU
NỮ
Em yêu anh.
THANH
NIÊN
Nhóc.
THIẾU
NỮ
Không chịu.
THANH
NIÊN
Ráng mà chịu.
Sóng vỗ. Văng vẳng
một điệu nhạc. Một sonate nào đó.
THIẾU
NỮ
Mấy giờ rồi anh ?
THANH
NIÊN
Biết làm gì ? Anh để đồng
hồ ở nhà.
THIẾU
NỮ
Em nghe như khuya lắm.
Bao giờ chúng mình...
THANH
NIÊN
Bây giờ hay chốc nữa hay
một, hai, ba giờ cần gì biết. Có gì thay đổi. Vẫn chỉ có anh và em, trời ở trên
kia và biển ở dưới kia.
THIẾU
NỮ
Em hỏi thế thôi. (ngừng)
Lỡ đột nhiên mặt trời bỗng mọc lên thì anh tính sao ?
THANH
NIÊN
Không có chuyện ấy.
THIẾU
NỮ
Sao lại không ? Cứ ngồi
ôm nhau mãi thế này và sáng lúc nào không biết.
THANH
NIÊN
Vậy em nằm xuống đi. Gối
lên đùi anh đây này. Anh cởi áo đắp cho em. Bằng lòng không ?
Sóng
vỗ
THIẾU
NỮ
Mưa phải không anh ?
THANH
NIÊN
Bọt sóng bắn lên đấy
THIẾU
NỮ
Anh có mỏi không ?
THANH
NIÊN
Không. Mà lát nữa anh sẽ
hết mỏi.
THIẾU
NỮ
Ừ nhỉ, Em quên đấy.
THANH
NIÊN
Em có muốn đi về không ?
THIẾU
NỮ
Không, về để phải xa anh ấy
à, không khi nào.
THANH
NIÊN
Em ngoan lắm.
THIẾU
NỮ
Em yêu anh. Anh có yêu em
không ?
THANH
NIÊN
Chốc nữa thì em biết.
THIẾU
NỮ
Tại sao lúc nào anh cũng
có ý trốn em ? Không bao giờ em thấy anh ở cùng một chỗ với em. Anh ở đâu ?
THANH
NIÊN
Anh chẳng ngồi đây với em
là gì.
THIẾU
NỮ
Anh ngồi bên em, giữ em
trong tay nhưng em đã thấy em là kỷ niệm của anh rồi.
THANH
NIÊN
Kỷ niệm. Cả một bầu trời
nước này cũng là kỷ niệm. Cả anh cũng là kỷ niệm.
THIẾU
NỮ
Kỷ niệm. Em ghét những kỷ
niệm của anh. Trong cái bầu trời kỷ niệm ấy, chắc chắn không có em, anh ở trong
ấy với những người khác...
THANH
NIÊN
Những người khác là những
người nào ?
THIẾU
NỮ
Em làm sao biết được. Chỉ
biết những khi ấy em chưa lớn lên và anh sống với những người khác. Em không có
kỷ niệm, em chỉ có anh mà anh không lúc nào là kỷ niệm của em, anh là một cái
gì em chưa tới gần được.
THANH
NIÊN
Chốc nữa em sẽ tới gần.
Không, chúng ta sẽ tới gần nhau phải không em ?
THIẾU
NỮ
Em cũng nghĩ thế. Anh biết
không, mẹ em đã nói... Anh muốn nghe không mới được ?
THANH
NIÊN
Em cứ nói.
THIẾU
NỮ
Mẹ em đã nói...
(Sóng xa dần im hẳn.
Khúc Sonate nổi rõ)
NGƯỜI
MẸ
Con quên nó đi.
THIẾU
NỮ
Thưa mẹ, con không quên
được.
NGƯỜI
MẸ
Mẹ muốn nói là con đừng gặp
nó.
THIẾU
NỮ
Không gặp anh ấy nữa ?
Thưa mẹ con chỉ yêu được một người thôi.
NGƯỜI
MẸ
Mẹ không cấm con yêu nó,
mẹ chỉ khuyên con đừng gặp nó nữa.
THIẾU
NỮ
Thưa mẹ, yêu mà không gặp...
NGƯỜI
MẸ
Phải yêu mà không gặp...
THIẾU
NỮ
Thưa mẹ, cớ sao vậy ?
NGƯỜI
MẸ
Nó đâu có yêu con.
THIẾU
NỮ
Thưa mẹ, anh ấy yêu con.
Con biết mẹ sẽ bảo con là anh ấy đã từng biết nhiều đàn bà, nhưng thưa mẹ, anh ấy
chỉ yêu con.
NGƯỜI
MẸ
Con tôi còn dại quá. Con
có biết là con đang yêu một mình không ?
THIẾU
NỮ
Thưa mẹ, con không thấy
như thế.
NGƯỜI
MẸ
Con chưa hiểu nó, hiểu hạng
người như nó. Con chưa hiểu đàn ông.
THIẾU
NỮ
Thưa mẹ, con không cần hiểu
đàn ông, con không cần hiểu anh ấy. Con chỉ cần hiểu là con yêu anh ấy.
NGƯỜI
MẸ
Con là đứa con của Ái
tình, con là con của mẹ. Con đang hành động như mẹ xưa kia vậy. Mẹ thương con
và mẹ muốn...
THIẾU
NỮ
Mẹ không bằng lòng anh ấy
?
NGƯỜI
MẸ
Không, mẹ không ghét nó,
mẹ cũng thương nó như thương con. Nhưng mẹ biết nhiều chuyện và mẹ không muốn
các con gặp nhau nữa.
THIẾU
NỮ
Thưa mẹ, con không hiểu...
NGƯỜI
MẸ
Còn rất nhiều điều con
không hiểu. Con có biết rằng tình yêu là của riêng của phái nữ, đàn ông họ
không biết đến. Người đàn bà như mẹ như con tìm đến tình yêu là tìm đến cái ý
nghĩa của đời sống. Tình yêu đối với chúng ta là Định Mệnh của một đời. Nhưng
người đàn ông, họ không thế, họ không coi tình yêu là tất cả. Qua tình yêu họ
tìm kiếm một cái gì khác. Họ yêu và họ đi qua, chúng ta yêu và chúng ta ở lại.
THIẾU
NỮ
Thưa mẹ...
NGƯỜI
MẸ
Họ tìm kiếm cái gì ? Tất
cả những gì hủy hoại tình yêu. Con nên tin lời mẹ, tình yêu là cái gì người đàn
ông không hiểu nổi.
(Trên
nền tiếng sóng xa, hai câu đối thoại sa vẳng lên :)
THIẾU
NỮ
Có thật như thế không
anh?
THANH
NIÊN
Anh sẽ trả lời em.
(Tiếng
sóng im. Và nhạc)
THIẾU
NỮ
Con cũng tin như mẹ. Nhưng,
thưa mẹ, con yêu anh ấy hơn cả...
NGƯỜI
MẸ
Con yêu nó hơn cả mẹ, hơn
cả chính con, mẹ hiểu chứ. Bởi thế mẹ mới cần nói với con. Con không biết như
thế là con dấn thân vào đường nguy hiểm. Cái tình yêu trùm lấp chính mình đó hoặc
sẽ hủy hoại chính đời con. Nếu con mạnh hơn thì nó sẽ hủy hoại đời của người
con yêu. Tình yêu như thế là thứ tình loại trừ hạnh phúc.
THIẾU
NỮ
Nhưng thưa mẹ, đời người
ta sống đâu chỉ phải để tìm hạnh phúc.
NGƯỜI
MẸ
Ai dạy con điều ấy ? Nó
phải không ?
THIẾU
NỮ
Thưa mẹ, chính con có ý
nghĩ thế khi yêu anh ấy.
NGƯỜI
MẸ
Khổ cho con tôi. Tình yêu
không cần hạnh phúc. Con bị huyễn hoặc rồi.
THIẾU
NỮ
Thưa mẹ, mẹ không thể tưởng
tượng anh ấy cần con đến như thế nào.
NGƯỜI
MẸ
Phải, nó cần con đến như
thế nào mẹ biết, nhưng nó không yêu con. Nó không yêu con, con phải nhớ kỹ điều
ấy. Con, dại dột quá. Nó cần con để làm một mồi lửa đốt sáng cái con đường nó
đang đi, nó cần con như một loài yêu tinh cần hút máu người để sống. Con hãy
nhìn mẹ đây, rồi nhìn cha con đó. Xưa kia mẹ cũng yêu cha con như con yêu nó
bây giờ. Mẹ lấy cha con sinh ra con.
THIẾU
NỮ
Cha không mang lại hạnh
phúc cho mẹ ?
NGƯỜI
MẸ
Hạnh phúc cũng như tình
yêu không thể chỉ là một thú kiêu hãnh trong cô đơn. Đó chỉ là tự gạt mình đấy
thôi.
THIẾU
NỮ
Bi đát đến như vậy sao mẹ
?
NGƯỜI
MẸ
Không bi đát đâu con ạ.
Chỉ khi mẹ nói ra con mới thấy nó bi đát, khi sống thì không có gì xảy ra. Cho
đến bây giờ, mẹ vẫn còn thờ phụng hình ảnh của cha con, và thấy gần gũi cha con
hơn lúc sống gần nhau. Nên mẹ mới khuyên con nên xa người con yêu, tình yêu chỉ
có thể cháy một mình...
THIẾU
NỮ
Thưa mẹ không thể nào được
đâu.
NGƯỜI
MẸ
Con sẽ lấy chồng và con sẽ
quên.
THIẾU
NỮ
Không bao giờ con quên được
đâu mẹ ạ.
NGƯỜI
MẸ
Tội nghiệp cho con. Mẹ
không thể nói thêm nữa. Có lẽ mẹ sẽ bắt buộc con.
THIẾU
NỮ
Không, con lạy mẹ. Mẹ
thương lấy con. Con bằng lòng với số phận của con.
(Sóng
bỗng gào lên dữ dội. Dứt nhạc)
THIẾU
NỮ
Bây giờ thì thật là em
không còn một chút ràng buộc nào. Chắc mẹ em đang lùng kiếm em. Nhưng ai tìm thấy
được chúng ta. Sẽ không ai tìm thấy, chúng ta sẽ không để lại một dấu vết nào
phải không anh ?
THANH
NIÊN
Em sẽ tin anh.
THIẾU
NỮ
Anh hãy nói cho em biết
khi yêu em anh tìm kiếm điều gì ?
THANH
NIÊN
Anh kiếm anh.
THIẾU
NỮ
Anh có gặp không ?
THANH
NIÊN
Anh sắp gặp. Chúng ta sẽ
gặp nhau dưới đó.. Em sợ à ?
THIẾU
NỮ
Không. Em lạnh đấy.
THANH
NIÊN
Em sẽ không bao giờ lạnh
nữa.
THIẾU
NỮ
Chúng mình không còn sợ
phải xa nhau.
THANH
NIÊN
Trừ một trường hợp. Ở cõi
ấy cũng không có tình yêu nốt.
THIẾU
NỮ
Anh đừng làm em mất can đảm.
THANH
NIÊN
Lúc nào em cũng có thể
lui được, cho đến phút chót.
THIẾU
NỮ.
Không, em không muốn. Anh
hãy đưa em tới, tới cái thế giới của anh ngay từ bây giờ.
THANH
NIÊN
Em hãy nhắm mắt lại.
THIẾU
NỮ
Đừng bóp cổ em như bữa
nào, em sợ lắm.
THANH
NIÊN
Không. Giông gió sẽ bóp cổ
chúng ta.
THIẾU
NỮ
Phải tay anh đang ấp trên
má em không ?
THANH
NIÊN
Đúng. Em thấy gì ?
THIẾU
NỮ
Tay anh lạnh giá.
THANH
NIÊN
Tay anh ấm lắm.
THIẾU
NỮ
Vâng, tay anh ấm lắm.
THANH
NIÊN
Em ngoan lắm. Em nhìn thấy
hết không ?
THIẾU
NỮ
Em thấy hết.
THANH
NIÊN
Có phải ngọn hải đăng
sáng và không nhìn đến chúng ta nữa?
THIẾU
NỮ
Vâng, ngọn hải đăng sáng
và không nhìn chúng ta.
THANH
NIÊN
Có phải biển dưới lưng
xanh biếc...
THIẾU
NỮ
Biển xanh biếc như mặt hồ
kỷ niệm của anh.
THANH
NIÊN
Trời nhạt hơn biển và
núi.
THIẾU
NỮ
Nhạt như những buổi mai sẽ
tới và không có chúng mình ở đấy.
THANH
NIÊN
Em ngoan lắm. Em hết nhóc
rồi.
THIẾU
NỮ
Em lớn rồi. Em bắt kịp
anh trong thế giới kỷ niệm.
(Sóng gào dữ dội rồi
bỗng tắt lịm. Khúc Sonate. Chuyển sang thời gian khác. Đôi giọng : thanh niên –
đàn ông; thiếu nữ = đàn bà)
ĐÀN
ÔNG
Thưa bà.
ĐÀN
BÀ
Kính chào ông.
ĐÀN
ÔNG
Thưa bà, bà còn nhớ tôi
chăng ?
ĐÀN
BÀ
Thưa ông, tôi mang máng
nhớ. Hình như...
ĐÀN
ÔNG
Bà chỉ mang máng nhớ ?
Tôi thay đổi quá nhiều rồi chăng ? Nhưng còn bà, bao nhiêu lâu, tôi vẫn còn
nhìn ra...
ĐÀN
BÀ
Xin lỗi ông, tôi đã già
quá và trí nhớ đã yếu...
ĐÀN
ÔNG
Hồi còn trẻ, rất trẻ, bà
chắc phải có yêu một người.
ĐÀN
BÀ
Thưa ông, tôi có chồng,
có con. Và con tôi sắp lập gia đình.
(Sóng
bỗng ào tới xóa lấp hết)
THIẾU
NỮ
Không, không phải như thế,
không khi nào em quên được anh.
THANH
NIÊN
Đúng rồi, chuyện ấy không
bao giờ xảy ra.
THIẾU
NỮ
Chúng mình yêu nhau,
không bao giờ xa nhau phải không anh ?
THANH
NIÊN
Không bao giờ. Em nằm xuống
đi. Anh mở cánh cửa khác vậy.
THIẾU
NỮ
Em nhắm mắt lại và nhìn.
(Sóng
rút dần. Khúc: Sonate. Chuyển thời gian)
ĐÀN
ÔNG
Thưa bà.
ĐÀN
BÀ
Kính chào ông.
ĐÀN
ÔNG
Bà nhận được tôi ?
ĐÀN
BÀ
Tôi nhận ra ngay ông từ
phía xa trong đám đông. Ông không thay đổi bao nhiêu.
ĐÀN
ÔNG
Bà thì thay đổi nhiều
nhưng tôi đã nhìn thấy hình ảnh này từ lâu nên tôi quen và nhận ra bà dễ dàng.
ĐÀN
BÀ
Ông trông thấy tôi trong
hình dáng này từ lâu ? Từ bao giờ, thưa ông ?
ĐÀN
ÔNG
Từ ngày tôi còn yêu bà.
ĐÀN
BÀ
Thưa ông, tôi cầu xin ông
bớt thô bạo. Trí tưởng tượng của tôi ngày nay không còn khỏe như xưa.
ĐÀN
ÔNG
Thành thực xin lỗi bà.
(Tiếng sóng xa làm
nền cho mầu đối thoại ở dưới, lẫn với khúc nhạc vẫn triền miên).
THIẾU
NỮ
Chỉ có thế thôi ư ?
THANH
NIÊN
Người đàn ông còn biết
nói gì hơn là lặng lẽ nhìn. Trong trí hắn nói : « C'est un beau jour pour vivre
et pour mourir ».
THIẾU
NỮ
Anh nói câu gì đấy ?
THANH
NIÊN
« C'est un beau jour pour
vivre et pour mourir.. Et la mort aura tes yeux ». Người đàn ông đọc thầm những
câu nhớ bất chợt. Đó là một buổi mai ẩm, mốc, cũ, dưới một bầu trời đục như kỷ
niệm. Trước mặt hắn, người đàn bà cúi đầu, mái tóc đã khô và lặng lẽ trôi đi
như một làn sương.
THIẾU
NỮ
« C'est un beau jour pour
vivre et pour mourir, Et la mort aura tes yeux ». Nói nữa đi anh.
(Hết
sóng chỉ còn mình khúc nhạc dẫn lời)
ĐÀN
ÔNG
Có một điều bà không thể
quên được. Đó là buổi đêm bà nằm trên phiến đá, dưới lưng bà biển gào thét,
trên trời đêm nhợt nhạt, ngọn hải đăng quay sáng trên sườn núi. Tôi cúi mặt xuống
nhìn bà và tôi yêu bà cùng với cõi chết.
ĐÀN
BÀ
Tôi không quên điều gì
nhưng tôi cũng không nhớ điều gì, thưa ông. Tôi đã sống với hết cả hồn tôi.
ĐÀN
ÔNG
Bà sợ là phải. Đêm ấy tôi
đưa bà đến trước cái chết và tôi tự hỏi: Người ta còn có thể nào dùng cái chết
để dối gạt kẻ khác không ? Tôi hẹn bà ở nơi đó, chỗ mịt mùng nhất, tôi muốn gặp
tôi và muốn gặp cả bà, người con gái chỉ có thể yên được tôi. Tôi muốn thấy
Tình Yêu là một sự thật hiển nhiên như cái chết.
ĐÀN
BÀ
Ông có gặp ai không?
ĐÀN
ÔNG
Tôi không biết nữa, cho đến
bây giờ tôi cũng không biết tôi có gặp ai không? Tôi vẫn ngồi đây và bà vẫn ngồi
kia, xung quanh chúng ta vẫn là ngày tháng và những người khác, và giữa chúng
ta vẫn còn mối ràng buộc mơ hồ.
ĐÀN
BÀ
Thưa ông, chúng ta vẫn sống
một mình.
ĐÀN ÔNG
(Cười):
Tuyệt diệu. Chúng ta đã làm thành một thiên tình sử bất hủ. Thưa bà, tôi không
tin mà vẫn phải tin đó.
ĐÀN
BÀ
Tại sao yêu mà chúng ta
không sống gần nhau từ ngày ấy ?
ĐÀN
ÔNG
Thưa bà, bởi rất nhiều cớ
và bởi không có cớ nào hết. Tôi quên hết những cớ đã chia rẽ chúng ta, tôi chỉ
còn nhớ là chúng ta yêu nhau. Thế là đủ, phải không thưa bà ? Bà đã trở lại và
tôi đưa bà một khúc trên con đường núi lạnh đêm khuya. Có lẽ lúc ấy đã đến hai
ba giờ sáng bỏ rơi anh chàng gác hải đăng trên sườn núi. Bà khóc nhiều lắm. Bà
bảo chúng ta phải xa nhau, hy sinh cho nhau, gần nhau chỉ làm khổ nhau vô ích.
Tìm đến cái chết vô ích. Suốt đời bà sẽ ngồi đó chờ tôi, suốt đời tôi sẽ đi và
nhớ bà. Thật là lãng mạn, và tôi biến mất từ dạo ấy. Chúng ta yêu nhau qua thời
gian và không gian. Chúng ta mỗi người yêu lấy mối tình của mình. Ha, ha, yêu một
mình. Tuyệt diệu.
(Sóng
ào lên xóa tiếng cười của người đàn ông)
THIẾU
NỮ
Vậy là chúng ta phải chết.
THANH
NIÊN
Chúng ta phải yêu nhau và
gần nhau.
THIẾU
NỮ
Chỉ có một cách ấy, không
còn cách nào khác.
THANH
NIÊN
Còn rất nhiều cách nhưng
là cho những kẻ khác, đối với chúng ta chỉ có một cách.
THIẾU
NỮ
Mẹ em đã nói đúng về anh.
THANH
NIÊN
Cũng không hẳn. Mà em
quên rồi à ? Giữa chúng ta còn có... tại anh đưa em đi xa quá,
THIẾU
NỮ
Em nhớ rồi. Gần anh em
quên hết. Em đã bảo em yêu anh hơn cả em, hơn cả những mối luyến tiếc, sầu khổ,
hối hận ở trong em...
(Chuyển
thời gian -
Sóng im và nhạc dẫn)
ĐÀN
BÀ
Xin anh đi đi, tôi thù
anh. Tôi không muốn trông thấy mặt anh nữa. Anh tàn nhẫn, anh dã man.
ĐÀN
ÔNG
Cô bắt đầu hối hận.
ĐÀN
BÀ
Phải tôi hối hận. Anh đâu
có thấy xé ruột xé gan như tôi. Phải, anh là đồ sát nhân.
ĐÀN
ÔNG
Chính cô đã tự ý làm mà
không cho tôi hay.
ĐÀN
BÀ
Phải chính tôi làm nhưng
anh là thủ phạm. Tôi đã làm vì yêu anh, tôi nghĩ anh không muốn bị ràng buộc,
tôi phải cởi bỏ sự ràng buộc cho anh.
ĐÀN
ÔNG
Cô lầm. Tôi không chối phần
trách nhiệm. Nhưng còn cô ?
ĐÀN
BÀ
Tôi chỉ có mỗi một tội lớn
nhất là đã yêu anh. Yêu anh đến cái độ trở thành cái bóng mờ ở bên anh. Cái
bóng làm vướng bận anh mà anh muốn rẫy bỏ. Tôi đã hành động mù quáng với ý nghĩ
điên rồ là tuân theo ý anh. Tôi gánh hết trách nhiệm, hết tội lỗi cho anh, để
cho anh sạch, anh nhẹ. Anh sạch, anh nhẹ và tôi dơ bẩn.
ĐÀN
ÔNG
Cô đừng nên nặng lời. Tôi
và cô đều có trách nhiệm. Cô nói đúng sự lãnh đạm rửng rưng của tôi là cái thái
độ đồng lõa sát nhân và có thể là thủ phạm, nhưng chính cô cũng muốn.
ĐÀN
BÀ
Bởi thế tôi không còn muốn
trông thấy mặt anh. Anh không một chút hối hận ư? Không còn gì nữa. Tôi không
biết rằng tôi đã giết chết cái mầm mống của tình yêu. Tôi thù anh.
ĐÀN
ÔNG
Hối hận ? Mà hối hận để
làm gì ? Tôi có thể phục hồi được gì nữa đâu.
ĐÀN
BÀ
Anh bất nhân, bất nghĩa.
Tại sao tôi lại yêu được anh?
ĐÀN
ÔNG
Chính tôi, tôi cũng tự hỏi:
tại sao cô lại yêu được tôi đến độ dữ dội như thế? Tôi không muốn. Tôi yêu lại
cô, tôi cũng đã yêu có thật sự và tôi cũng chỉ mong cô ghê tởm tôi. Phải, tại
sao cô lại yêu được tôi? Tất cả những gì cô nói đều đúng...
ĐÀN
BÀ
Anh nín đi. Trời ơi, tại
sao tôi lại yêu được anh ?
ĐÀN
ÔNG
Cô không biết rằng chính
tình yêu của cô làm cho tôi khổ sở. Tôi không tin. Tôi đinh ninh rằng tôi sẽ
thui thủi một đời, vậy mà được cô yêu và tôi hoang mang. Tôi cho đó là một cơn
mộng đẹp và dữ sẽ qua. Và tôi để mặc cho tất cả diễn ra chập chờn quanh tôi như
những ảo ảnh, tôi chờ ngày tỉnh lại. Cô không yêu tôi, cô hắt hủi tôi điều ấy dễ
hiểu đối với tôi. Nhưng cô yêu tôi, điều ấy ngoài tưởng tượng. Cô thuộc về tôi,
chuyện hoang đường. Và một đứa con của chúng ta là cả cái gì riễu cợt đối với
tôi. Không bao giờ tôi tin. Chuyện ấy không bao giờ xảy ra.
(Sóng
ào lên, gió thổi mạnh)
NGƯỜI
GÁC HẢI ĐĂNG
Ồ họ vẫn chưa chịu về.
Người thiếu nữ nằm và chàng thanh niên ngồi. Không còn gì để tình tự lúc này.
Gió thổi lạnh, biển đang lên cơn vậy mà họ vẫn bình thản. Nguy hiểm. Họ đang
bàn tính với nhau những sự ghê gớm, tôi linh cảm thấy. Tôi phải làm gì bây giờ
? Đi xuống đánh thức người bạn ngủ dưới chân đài, để người ấy xuống chân núi đi
ra trước hơn một cây số nữa để khuyên họ. Điên. Xuống đến nơi thì chắc cũng chẳng
còn gì. Lỡ họ chỉ ngồi đó vì yêu nhau quá quên cả giờ giấc trời đất thì sao ? Cầu
trời cho họ yêu nhau đến như vậy. Nhìn mãi hai cái bóng nhòa đi lẫn vào những tảng
đá. Tôi cứ phải nhìn họ mãi thế này sao?
(Sóng
vỗ)
THIẾU
NỮ
Chúng ta không thể kỳ cục
như thế phải không anh ?
THANH
NIÊN
Em bình tĩnh lắm.
THIẾU
NỮ
Em cũng hối hận, cũng xót
xa chứ nhưng em cho thế là hơn. Nó là sự ràng buộc thừa giữa anh với em.
THANH
NIÊN
Em cam đảm lắm.
THIẾU
NỮ
Mà như thế đâu có thể gọi
là sát nhân. Nó chỉ mới là một cục máu.
THANH
NIÊN
Anh không hề nghĩ đến đó.
THIẾU
NỮ
Nhưng theo anh, cái thai
ba tháng như thế đã có linh hồn hay chưa ?
THANH
NIÊN
Anh không rõ. Vả lại anh
không thắc mắc về điểm ấy.
THIẾU
NỮ
Em thì cho là chưa. Mà giả
thử có đi nữa thì mình tạo ra thì mình có quyền hủy đi chứ. Phải không anh ?
THANH
NIÊN
Bất thành vấn đề.
THIẾU
NỮ
Em đứt ruột, em đau đớn
là quyền của em phải không anh ?
THANH
NIÊN
Thôi. Em ngồi đây, anh mỏi
chân quá rồi.
(Sóng
vỗ)
THANH
NIÊN
Lạnh chưa em?
THIẾU
NỮ
Em lạnh lắm.
THANH
NIÊN
Anh ôm em nhé.
THIẾU
NỮ
Vâng. Và anh ru em đi. Em
hơi buồn ngủ.
THANH
NIÊN
Buồn ngủ sớm vậy. Bây giờ
mới thực khuya. Trời cũng sâu, biển cũng sâu nhìn vào như một vòm cổng sâu hút.
Nó sẽ dẫn chúng ta đến đâu ? Em có tưởng tượng ra không ?
THIẾU
NỮ
Nó sẽ dẫn đến cái thế giới
của anh mà em mơ ước.
THANH
NIÊN
Thế giới nào ?
THIẾU
NỮ
Anh biết rồi, còn hỏi em
làm gì ?
THANH
NIÊN
Anh chưa biết đâu nhóc ạ.
Bảo anh đi.
THIẾU
NỮ
Cõi chết.
THANH
NIÊN
Cõi chết.
THIẾU
NỮ
Có ai chờ chúng ta nơi ấy
không ?
THANH
NIÊN
Có cả một cuộc đời của
chúng ta đã sống đón chúng ta.
THIẾU
NỮ
Và đứa con của chúng ta
phải không anh ?
THANH
NIÊN
Ừ, anh quên mất. Ở cõi ấy,
anh sẽ làm cha, em sẽ làm mẹ. Em thích không ?
THIẾU
NỮ
Thích chứ. (ngừng)
Có phải trước mặt em là biển cả mông mênh.
THANH
NIÊN
Còn
là cái gì nữa ?
THIẾU
NỮ
Trên này lạnh, chứ dưới
nước ấm lắm anh ạ.
THANH
NIÊN
Biển sẽ cuốn chúng ta đi
vòng quanh trái đất.
THIẾU
NỮ
Anh thỏa mộng nhé. Mà ở
dưới anh đi, em cũng đi theo. Không có gì giữ em lại được.
THANH
NIÊN
Tất nhiên.
THIẾU
NỮ
Con của chúng ta sẽ dẫn
đường. Nó ở dưới ấy quen rồi mà.
THANH
NIÊN
Cuộc hành trình của chúng
ta sẽ vĩnh viễn.
THIẾU
NỮ
Không còn gì ràng buộc.
Em với anh có chung một quá khứ. Em không còn sợ những kỷ niệm của anh nữa.
THANH
NIÊN
Kỷ niệm của chúng ta là
cõi đời này.
THIẾU
NỮ
Em sung sướng quá.
THANH
NIÊN
Anh yêu em. Bây giờ anh mới
yêu em đến cực điểm?
THIẾU
NỮ
(cười)
Trước sao ?
THANH
NIÊN
Tình yêu đến dần dần cùng
với cái chết, và nó thực hiện bằng cái chết. Em đẹp quá, em biết không ? Em đẹp
như cái chết vậy.
THIẾU
NỮ
Em chính là Thần Chết đó.
THANH
NIÊN
Em này.
THIẾU
NỮ
Dạ.
THANH
NIÊN
Chúng mình không rỡn phải
không em ?
THIẾU
NỮ
Không anh ạ.
THANH
NIÊN
Em nhất định đi đến cùng
?
THIẾU
NỮ
Vâng. Em sẽ đến cuối lối
của Tình Yêu.
THANH
NIÊN
Em có biết Tình yêu là gì
không ?
THIẾU
NỮ
Tình yêu là Anh, là cuộc
đời của anh, và cái chết của anh em sẽ lấy. Anh nghĩ gì mà hỏi em như vậy ? Anh
thay đổi ý kiến chăng ?
THANH
NIÊN
Không, anh không thay đổi
ý kiến. Anh đang muốn nhìn rõ tất cả, một lần cuối.
THIẾU
NỮ
Nhìn rõ làm gì? Hãy hôn
em trước khi chết, hôn em như hôn Tử thần vậy. Anh hãy để cho bóng tối che mờ mắt
anh và em sẽ nắm chặt tay anh, chúng mình bước tới.
THANH
NIÊN
Chúng mình bước tới.
Chúng mình bước tới. Và đêm của biển khơi sẽ mở trước chúng ta, và sẽ hút lấy
đưa chúng ta đi vào cõi vô định. Nhưng trước khi ấy, anh muốn được sáng suốt...
THIẾU NỮ
Để làm gì ?
THANH NIÊN
Để lỡ chúng ta thất bại lần
này, chúng ta sẽ làm lại và chúng ta sẽ làm lại mãi mãi.
THIẾU NỮ
Không thể thất bại được.
Có cái gì cản ngăn chúng ta nữa đâu.
THANH NIÊN
Còn một trở lực lớn nhất
có thể làm cho cõi chết trở nên cô đơn lạnh lẽo đáng sợ như cuộc đời chúng ta
chạy trốn.
THIẾU NỮ
Trở lực nào, em không thấy.
Cõi chết là chốn hòa đồng mầu nhiệm.
THANH NIÊN
Anh cũng nghĩ thế nhưng,
trước khi ấy em phải nhìn rõ anh.
THIẾU NỮ
Em nhìn thấy anh ở đó rồi.
THANH NIÊN
Không. Chưa, em chưa nhìn
thấy. Giả tưởng hết. Khi mới gặp em, anh nhủ thầm: em đó, người mà anh tìm kiếm
trọn đời. Em sẽ đưa anh ra khỏi vùng, tối tăm anh vẫn vùng vẫy. Khuôn mặt em
như một tấm gương anh soi vào, tấm gương mầu nhiệm làm phát lộ cái bản ngã mơ hồ
của anh. Và mấy ngày gần đây anh nhìn lại, anh tự hỏi : phải chăng bản ngã của
anh chỉ có thể thực hiện bằng cái chết. Và tình nhân của anh chính là cái chết.
THIẾU NỮ
Khi em gặp anh, em cảm nhận
rằng em không thể sống không có anh. Muốn sống với anh, em phải là anh, hoàn
toàn là anh. Em nhận tất cả những gì của anh trong từng phút giây, không chống
cưỡng, không hối tiếc.
THANH NIÊN
Anh hiểu, em chỉ là anh
và ném trả anh về nguyên vẹn.
THIẾU NỮ
Anh không bằng lòng như vậy
sao ?
THANH NIÊN
Không. Anh bằng lòng. Anh
rất bằng lòng.
THIẾU NỮ
Em không giống mẹ. Em nhận
rằng tình yêu của anh không giống em nhưng đó cũng vẫn là tình yêu.
THANH NIÊN
Đó cũng vẫn là tình yêu.
THIẾU NỮ
Em đi đến cái chết để trở
thành người yêu thực sự của anh.
THANH NIÊN
Như đứa con chưa được sống
của anh và em, Anh đã để em tự do và không ngờ...
THIẾU NỮ
Em yêu anh và em không thể
không yêu anh.
THANH NIÊN
(cười)
Anh có gấp đôi sự tự do. Anh có gấp đôi sự tự do. Và anh trống rỗng, anh trườn
mãi trong sự trống rỗng. Buồn cười thật.
THIẾU NỮ
Đừng nói nữa anh. Anh hãy
lắng nghe tiếng rì rầm của biển khơi. Anh nghe thấy không lời mời đón. Em xin
đi theo anh đến đó. Chúng ta sẽ kiếm lại đứa con đã mất. Anh nhận nó chứ.
THANH NIÊN
Anh nhận anh, nhận em, nhận
luôn cả nó.
THIẾU NỮ
Chúng mình là một gia
đình hạnh phúc phải không anh.
THANH NIÊN.
Ngủ đi một chốc.
(Tiếng
sóng rì rầm ngoài khơi Khúc Sonate diễn ra một lần từ đầu đến cuối)
THIẾU NỮ
Sao anh lại im lìm như thế?
Em mở mắt ra đây. Ủa sao trời biển cũng im lìm. Gió đâu ? Sóng đâu ? Anh đâu ?
THANH NIÊN
Anh đây.
THIẾU NỮ
Em sợ quá. Anh có thấy bầu
trời có một mầu ánh sáng kỳ quái không ? Sự gì sắp xảy ra ? Có phải trời sắp
sáng. Mặt trời sắp mọc phải không anh ?
THANH NIÊN
Này em có nghe thấy gì
không ?
THIẾU NỮ
Có tiếng động ở xa. Thành
phố ở dưới kia tỉnh dậy rồi chăng ?
THANH NIÊN
Không phải. Tiếng xe ngựa
chạy dưới chân dốc. Chắc bác xà ích lên đón chúng ta về.
THIẾU NỮ
Sao lại lại lên đón chúng
ta về. Em không về. Chúng ta đi tới, mau lên anh.
THANH NIÊN
Em chỉ việc bước lên một
bước và em sẽ tha hồ đi trong Hư vô.
THIẾU NỮ
Anh bước cùng với em.
THANH NIÊN
Anh đợi em
THIẾU NỮ
Chúng ta cùng nắm tay
nhau. Và em nhắm mắt lại, anh dẫn em tới. (ngừng). Sao tất cả lại im lặng.
Biển đâu không thấy gào thét.
THANH NIÊN
Anh đang nghe. Hình như
có tiếng ai kêu gọi đâu đây.
(chuyển không gian)
NGƯỜI GÁC HẢI ĐĂNG
May quá. Sao lại có chiếc
xe ngựa chạy lên giờ này. Mau lên, mau lên. Họ đang đứng kia, cầm tay nhau trên
phiến đá im lặng, thật đẹp. Đừng để họ chết. Không không, chắc mình nhầm, mình
nghĩ bậy. Họ ngồi đó đợi xem trăng mọc trên biển. Lãng mạn thật. Gió thổi bớt lạnh,
bay tung tà áo trắng của nàng và mái tóc nàng. Trăng đã lên kia rồi. Và đôi lứa
mải mê ngắm cảnh hùng vĩ của
biển trăng khuya. Sự im lặng chết chóc đã qua, bây giờ là sự im lặng thấp hỏm của
muôn vàn sự sống. Hãy đứng im đấy, mình có thể làm thơ được. Tuổi trẻ của họ thật
đẹp, thật đáng yêu biết mấy. Hình ảnh của họ như khắc lên nền trời. Xe chạy chậm
lại đừng phá họ.
(Chuyển không gian)
THANH NIÊN
Em nghe xem dường như tiếng
mẹ em gọi.
NGƯỜI MẸ
(văng vẳng):
Con ơi. Con gái của mẹ. Mẹ đây. Con còn trên đó không? Mẹ lên tới nơi đây. Hãy
đợi me.
THIẾU NỮ
Đúng tiếng mẹ em. Mẹ tìm
được chỗ chúng ta rồi.
(Tiếng chân ngựa gỗ
xa rồi tới gần dần theo sự tiến triển của mầu đối thoại dưới).
THIẾU NỮ
Tại sao anh lại buông tay
em ra ? Anh. Mau bỏ chạy đi thôi. Em van anh, nghe em. Chúng ta tới nơi rồi
không có gì ngăn cản được chúng ta, chia rẽ được chúng ta. Anh cầm lấy tay em
đây. Em thuộc về anh, anh nghe em không ? Đừng bỏ em, em van anh, đừng bỏ em.
Hãy dẫn em đi tới. Chúng ta yêu nhau, ở bên nhau. Mẹ em tới nơi rồi kìa. Cả anh
nữa, anh đang làm gì ? Anh. Anh hết yêu em rồi hay sao? Anh nhất định bỏ em sao
anh ? Trời ơi em không thể không có anh được. Anh không biết em yêu anh đến dường
nào hay sao. Đừng bỏ em, đừng để em trở lui. Ngàn lần, em không muốn.
NGƯỜI MẸ
(gần dần)
Con ơi. Mẹ lên đây. Con gái yêu của mẹ.
Hãy đợi mẹ rồi con làm gì cũng được. Đừng bỏ mẹ. Mẹ chỉ còn một mình con thôi.
Con ơi nghe rõ tiếng mẹ không ?
THIẾU NỮ
Anh ơi, mau lên. Mẹ em đến
nơi rồi. Anh không còn yêu em nữa rồi. Anh lừa gạt em. Anh bỏ rơi em. Anh bỏ em
trước mọi người, trước cái chết. Em không cần mẹ em, em chỉ cần một mình anh.
Tiến lên nửa bước thôi và em sẽ theo anh. Tại sao anh không nói một lời nào ? Đừng
nhìn em bằng cặp mắt ấy. Em sợ lắm. Anh không còn yêu em nữa rồi.
Tại sao anh lại khóc? Tại
sao anh lại khóc?
(Tiếng chân ngựa
chậm dần và đỗ lại cùng với tiếng họ của người xà ích. Người nhảy xuống đường
và chạy hấp tấp)
XÀ ÍCH
Đây rồi. Họ còn kia.
NGƯỜI MẸ
Con.
THIẾU NỮ
Mẹ ơi. (nức nở)
Con khổ quá, Con khổ quá.
(Chuyển không gian)
NGƯỜI GÁC HẢI ĐĂNG
Tôi thấy một người đàn bà
nhảy xuống vội vàng tất tả. Thiếu nữ chạy nhanh đến gặp và hai người ôm lấy nhau.
Chắc họ là hai mẹ con. Chàng thanh niên vẫn đứng im trên tảng đá không nhúc
nhích. Tội nghiệp. Tôi tạm hiểu câu chuyện. Người đàn bà dìu thiếu nữ lên xe ngựa.
Và bác xà ích cho quay xe xuống núi. Mọi người bỏ quên chàng thanh niên đứng
đó, trên tảng đá, trước một mặt biển trăng sáng. Tội nghiệp cho hắn. Cầu trời
cho hắn đừng nhảy xuống biển. Chiếc xe chạy rồi và chàng thanh niên xuống đường
theo chân vài bước. Hắn đứng lại và ngó mặt lên đây. Tôi muốn nói với hắn một
câu gì nhưng xa quá, chắc chắn hắn không thể nghe thấy. Tôi muốn nói với hắn :
khóc đi. Ngồi lên tảng đá khóc đi rồi về. Hắn bắt đầu bước, nhưng đi về phía
xóm chài dưới bãi. Thôi, cũng xong. Tôi muốn nói với hắn, xuống bãi mà tắm
trăng. Đến giờ đổi phiên, tôi sắp xuống ngủ và tôi yên tâm không thắc mắc. Mọi
việc êm đẹp.
(Chuyển không gian - Tiếng chân
ngựa đang xa dần. Sóng vì rào ngoài khơi).
10-63
No comments:
Post a Comment